Tác giả:

Mọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,…

Quyển 5 - Chương 16: Quan tài bí ẩn

Tôi Là Đạo SĩTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịMọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,… - Đó là cái gì vậy?Đôi mắt tôi ngạc nhiên nhìn về phía chiếc quan tài, rồi tôi đi về phía nó để nhìn cho kĩ hơn. Bỗng nhiên người đàn bà hô lớn ngăn cản lại:- Đừng lại gần đó...! Cấm địa đó không thể... vào được...!Tôi đứng sững lại nhìn về phía cô bốn, có lẽ bà ấy nói đúng. Cái quan tài này tỏa ra tà khí nồng nặc như vậy chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, đừng nên f***ng vào nó thì hơn. Lúc này tôi không còn ngăn cản nàng đến gần cô bốn nữa, vì tôi biết bà ấy là người bằng xương bằng thịt chứ không phải là hồn ma bóng quế.Thực ra lúc này tâm trạng tôi có lẽ là hơi bối rối và lo lắng, lúc nãy ở trên đền tôi có lỡ mồm XCM mẹ của nàng. Không biết là nàng có buôn dưa lê bán dưa chuột gì không, nếu bà ấy mà biết thì tôi muôn kiếp cũng đừng mơ cưới con gái của bà ấy luôn.Nhưng cũng may nàng không phải là người tọc mạch, và có lẽ bà ấy ở dưới này cũng không nghe thấy tôi chửi bả trên kia nên bà ấy cũng nhẹ nhàng mỉm cười trìu mến với tôi. Rồi nàng ra hiệu cho tôi biến ra chỗ khác để cho hai mẹ con lâu ngày tâm sự chuyện riêng tư.Tôi cũng là người hiểu chuyện, nên cất bước lặng lẽ đi xung quanh nhìn mọi thứ bên trong hang động, đặc biệt là chiếc quan tài kì lạ. Những hoa văn trên chiếc quan tài có vẻ gì đó rất thân thuộc, tôi không biết phải diễn tả ra sao nhưng những hình thù này theo tôi đoán mang nặng văn hóa của dân tộc đông nam á cổ xưa.Không chỉ có vậy, những hình thù trạm khắc này mang nặng hình ảnh của một ai đó rất quen thuộc... Mà tôi lúc này không tài nào nhớ ra được, chỉ biết là tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, cái thứ ở bên trong chiếc quan tài này tuyệt đối không đơn giản.Đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên tiếng hô lớn làm tôi trở về thực tại, tôi quay lại nhìn thì thấy cô bốn đang giục nàng đi ngay khỏi đây với giọng điệu hớt hải:- Con phải ra ngay khỏi đây! Về với bố con ngay và đừng bao giờ trở về đây nữa!- Con sẽ không đi khỏi đây nếu không có mẹ đi cùng đâu!Nàng níu lấy tay áo cô bốn như có ý muốn bà ấy đi theo, tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Lúc nãy vẫn còn đang mừng mừng tủi tủi thì quay ngoắt lại đã đuổi nhau đi rồi, tôi nhìn họ rồi lên tiếng hỏi:- Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?- Tất cả các người sẽ không có một ai thoát được ra khỏi đây đâu!

- Đó là cái gì vậy?

Đôi mắt tôi ngạc nhiên nhìn về phía chiếc quan tài, rồi tôi đi về phía nó để nhìn cho kĩ hơn. Bỗng nhiên người đàn bà hô lớn ngăn cản lại:

- Đừng lại gần đó...! Cấm địa đó không thể... vào được...!

Tôi đứng sững lại nhìn về phía cô bốn, có lẽ bà ấy nói đúng. Cái quan tài này tỏa ra tà khí nồng nặc như vậy chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, đừng nên f***ng vào nó thì hơn. Lúc này tôi không còn ngăn cản nàng đến gần cô bốn nữa, vì tôi biết bà ấy là người bằng xương bằng thịt chứ không phải là hồn ma bóng quế.

Thực ra lúc này tâm trạng tôi có lẽ là hơi bối rối và lo lắng, lúc nãy ở trên đền tôi có lỡ mồm XCM mẹ của nàng. Không biết là nàng có buôn dưa lê bán dưa chuột gì không, nếu bà ấy mà biết thì tôi muôn kiếp cũng đừng mơ cưới con gái của bà ấy luôn.

Nhưng cũng may nàng không phải là người tọc mạch, và có lẽ bà ấy ở dưới này cũng không nghe thấy tôi chửi bả trên kia nên bà ấy cũng nhẹ nhàng mỉm cười trìu mến với tôi. Rồi nàng ra hiệu cho tôi biến ra chỗ khác để cho hai mẹ con lâu ngày tâm sự chuyện riêng tư.

Tôi cũng là người hiểu chuyện, nên cất bước lặng lẽ đi xung quanh nhìn mọi thứ bên trong hang động, đặc biệt là chiếc quan tài kì lạ. Những hoa văn trên chiếc quan tài có vẻ gì đó rất thân thuộc, tôi không biết phải diễn tả ra sao nhưng những hình thù này theo tôi đoán mang nặng văn hóa của dân tộc đông nam á cổ xưa.

Không chỉ có vậy, những hình thù trạm khắc này mang nặng hình ảnh của một ai đó rất quen thuộc... Mà tôi lúc này không tài nào nhớ ra được, chỉ biết là tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, cái thứ ở bên trong chiếc quan tài này tuyệt đối không đơn giản.

Đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên tiếng hô lớn làm tôi trở về thực tại, tôi quay lại nhìn thì thấy cô bốn đang giục nàng đi ngay khỏi đây với giọng điệu hớt hải:

- Con phải ra ngay khỏi đây! Về với bố con ngay và đừng bao giờ trở về đây nữa!

- Con sẽ không đi khỏi đây nếu không có mẹ đi cùng đâu!

Nàng níu lấy tay áo cô bốn như có ý muốn bà ấy đi theo, tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Lúc nãy vẫn còn đang mừng mừng tủi tủi thì quay ngoắt lại đã đuổi nhau đi rồi, tôi nhìn họ rồi lên tiếng hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Tất cả các người sẽ không có một ai thoát được ra khỏi đây đâu!

Tôi Là Đạo SĩTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịMọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,… - Đó là cái gì vậy?Đôi mắt tôi ngạc nhiên nhìn về phía chiếc quan tài, rồi tôi đi về phía nó để nhìn cho kĩ hơn. Bỗng nhiên người đàn bà hô lớn ngăn cản lại:- Đừng lại gần đó...! Cấm địa đó không thể... vào được...!Tôi đứng sững lại nhìn về phía cô bốn, có lẽ bà ấy nói đúng. Cái quan tài này tỏa ra tà khí nồng nặc như vậy chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, đừng nên f***ng vào nó thì hơn. Lúc này tôi không còn ngăn cản nàng đến gần cô bốn nữa, vì tôi biết bà ấy là người bằng xương bằng thịt chứ không phải là hồn ma bóng quế.Thực ra lúc này tâm trạng tôi có lẽ là hơi bối rối và lo lắng, lúc nãy ở trên đền tôi có lỡ mồm XCM mẹ của nàng. Không biết là nàng có buôn dưa lê bán dưa chuột gì không, nếu bà ấy mà biết thì tôi muôn kiếp cũng đừng mơ cưới con gái của bà ấy luôn.Nhưng cũng may nàng không phải là người tọc mạch, và có lẽ bà ấy ở dưới này cũng không nghe thấy tôi chửi bả trên kia nên bà ấy cũng nhẹ nhàng mỉm cười trìu mến với tôi. Rồi nàng ra hiệu cho tôi biến ra chỗ khác để cho hai mẹ con lâu ngày tâm sự chuyện riêng tư.Tôi cũng là người hiểu chuyện, nên cất bước lặng lẽ đi xung quanh nhìn mọi thứ bên trong hang động, đặc biệt là chiếc quan tài kì lạ. Những hoa văn trên chiếc quan tài có vẻ gì đó rất thân thuộc, tôi không biết phải diễn tả ra sao nhưng những hình thù này theo tôi đoán mang nặng văn hóa của dân tộc đông nam á cổ xưa.Không chỉ có vậy, những hình thù trạm khắc này mang nặng hình ảnh của một ai đó rất quen thuộc... Mà tôi lúc này không tài nào nhớ ra được, chỉ biết là tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, cái thứ ở bên trong chiếc quan tài này tuyệt đối không đơn giản.Đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên tiếng hô lớn làm tôi trở về thực tại, tôi quay lại nhìn thì thấy cô bốn đang giục nàng đi ngay khỏi đây với giọng điệu hớt hải:- Con phải ra ngay khỏi đây! Về với bố con ngay và đừng bao giờ trở về đây nữa!- Con sẽ không đi khỏi đây nếu không có mẹ đi cùng đâu!Nàng níu lấy tay áo cô bốn như có ý muốn bà ấy đi theo, tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Lúc nãy vẫn còn đang mừng mừng tủi tủi thì quay ngoắt lại đã đuổi nhau đi rồi, tôi nhìn họ rồi lên tiếng hỏi:- Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?- Tất cả các người sẽ không có một ai thoát được ra khỏi đây đâu!

Quyển 5 - Chương 16: Quan tài bí ẩn