Tác giả:

Mọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,…

Quyển 5 - Chương 33: Hóa quỷ

Tôi Là Đạo SĩTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịMọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,… Tôi lấy tay ôm bụng nén đau rồi khẽ nghiến răng nhếch mép cười:- ចែបងង៉ា...! គាត់គឺជាការត្រឹមត្រូវខ្លាំងណាស់...! ប្រហែលជាខ្ញុំស្ទើរតែមិនអាចផ្តួលគាត់...! ដូច្នេះប្រសិនបើខ្ញុំត្រូវបានផ្តួលនៅទីនោះលោកនឹងធ្វើក្រោយ...? ( Chế Bồng Nga...! Ông đúng là rất mạnh...! Có lẽ tôi khó có thể thắng được ông...! Vậy nếu tôi bại trận ở đây thì ông sẽ làm gì tiếp theo...?)Chế Bồng Nga trợn ngược đôi mắt trắng dã nhìn về phía tôi, gã gằn giọng rít lên từng chữ:- ខ្ញុំ... ចង់... ដើម្បី... នេះ... ចំប៉ា...! ( Ta...muốn... về...lại...Champa...!)Tôi im lặng khẽ thở dài, thật sự trong lòng tôi thì cảm xúc lúc này đang đấu tranh cực kì mãnh liệt. Trong tâm tư tôi thực sự không biết phải nói sao với gã, dù gã là kẻ thù của Đại Việt nhưng tôi vẫn thấy có một chút thương cảm cho gã... Nếu như gã biết được sự thật về cố hương của gã...- ប្រសិនបើខ្ញុំនិយាយថាសាធារណរដ្ឋវៀតណាមចម្ប៉ាត្រូវបានឈ្លានពានច្រើនជាង 100 ឆ្នាំមុនលោកបានរាប់ផ្កាយទាំងឡាយ...? ( Nếu như tôi nói ChamPa đã bị nước Đại Việt xâm chiếm cách đây hơn 100 năm trước thì ông tính sao...?)Tôi nhăn mặt cố nói thật chậm rãi để gã nghe cho rõ. Chế Bồng Nga im lặng hồi lâu rồi bất giác hét lớn:- ប្រសិនបើដូច្នេះ, មិនមានឈ្មោះវៀតណាមត្រូវបានអនុញ្ញាតឱ្យមាននៅក្នុងពិភពលោកនេះ...! ខ្ញុំនឹងសម្លាប់... សម្លាប់... ដោយទីបញ្ចប់! ( Nếu vậy thì cũng không có tên người Việt nào được phép tồn tại trên cõi đời này...! Ta sẽ giết... giết bằng hết...!)- ដូច្នេះ... មិនចាំបាច់និយាយច្រើនទៀត...! សព្វថ្ងៃនេះទោះបីជាខ្ញុំបានខូចឆ្អឹងរលាយសាច់ឈាម... និងបានសម្រេចចិត្តមិនឱ្យអនុញ្ញាតឱ្យគាត់បោះជំហានចេញពីផ្លូវរូងក្រោមដីជើងនេះ...! ( Vậy thì... không cần nói nhiều nữa...! Hôm nay dù tôi có tan xương nát thịt... cũng quyết không để cho ông bước chân ra khỏi địa đạo này...!)Tôi nghiến răng nhìn trực diện về phía Chế Bồng Nga. Gã hét lên tức giận rồi đấm thật mạnh xuống nơi mà tôi đang nằm, tôi lộn người ra đằng sau rồi đưa tay ra thủ thế vận sức.Gấp 10 lần đủ chưa...? Không... Vẫn chưa đủ! Gấp 100 lần đủ không...? Không... vẫn không mạnh bằng hắn! Lúc này chỉ có thể lấy mạng ra mà liều thôi...! Tôi hét lên thật lớn rồi cố gắng vận sức phóng hết luồng sức mạnh tiềm tàng ra bên ngoài... Một ánh sáng chói lòa tỏa ra xung quanh tôi.Cơ thể của tôi bỗng nhiên thay đổi, đôi tai dài ra nhọn hoắt, móng tay bỗng dài ra sắc nhọn, sau lưng cũng từ từ mọc ra đôi cánh dơi... Tôi đã hóa quỷ...

Tôi lấy tay ôm bụng nén đau rồi khẽ nghiến răng nhếch mép cười:

- ចែបងង៉ា...! គាត់គឺជាការត្រឹមត្រូវខ្លាំងណាស់...! ប្រហែលជាខ្ញុំស្ទើរតែមិនអាចផ្តួលគាត់...! ដូច្នេះប្រសិនបើខ្ញុំត្រូវបានផ្តួលនៅទីនោះលោកនឹងធ្វើក្រោយ...? ( Chế Bồng Nga...! Ông đúng là rất mạnh...! Có lẽ tôi khó có thể thắng được ông...! Vậy nếu tôi bại trận ở đây thì ông sẽ làm gì tiếp theo...?)

Chế Bồng Nga trợn ngược đôi mắt trắng dã nhìn về phía tôi, gã gằn giọng rít lên từng chữ:

- ខ្ញុំ... ចង់... ដើម្បី... នេះ... ចំប៉ា...! ( Ta...muốn... về...lại...Champa...!)

Tôi im lặng khẽ thở dài, thật sự trong lòng tôi thì cảm xúc lúc này đang đấu tranh cực kì mãnh liệt. Trong tâm tư tôi thực sự không biết phải nói sao với gã, dù gã là kẻ thù của Đại Việt nhưng tôi vẫn thấy có một chút thương cảm cho gã... Nếu như gã biết được sự thật về cố hương của gã...

- ប្រសិនបើខ្ញុំនិយាយថាសាធារណរដ្ឋវៀតណាមចម្ប៉ាត្រូវបានឈ្លានពានច្រើនជាង 100 ឆ្នាំមុនលោកបានរាប់ផ្កាយទាំងឡាយ...? ( Nếu như tôi nói ChamPa đã bị nước Đại Việt xâm chiếm cách đây hơn 100 năm trước thì ông tính sao...?)

Tôi nhăn mặt cố nói thật chậm rãi để gã nghe cho rõ. Chế Bồng Nga im lặng hồi lâu rồi bất giác hét lớn:

- ប្រសិនបើដូច្នេះ, មិនមានឈ្មោះវៀតណាមត្រូវបានអនុញ្ញាតឱ្យមាននៅក្នុងពិភពលោកនេះ...! ខ្ញុំនឹងសម្លាប់... សម្លាប់... ដោយទីបញ្ចប់! ( Nếu vậy thì cũng không có tên người Việt nào được phép tồn tại trên cõi đời này...! Ta sẽ giết... giết bằng hết...!)

- ដូច្នេះ... មិនចាំបាច់និយាយច្រើនទៀត...! សព្វថ្ងៃនេះទោះបីជាខ្ញុំបានខូចឆ្អឹងរលាយសាច់ឈាម... និងបានសម្រេចចិត្តមិនឱ្យអនុញ្ញាតឱ្យគាត់បោះជំហានចេញពីផ្លូវរូងក្រោមដីជើងនេះ...! ( Vậy thì... không cần nói nhiều nữa...! Hôm nay dù tôi có tan xương nát thịt... cũng quyết không để cho ông bước chân ra khỏi địa đạo này...!)

Tôi nghiến răng nhìn trực diện về phía Chế Bồng Nga. Gã hét lên tức giận rồi đấm thật mạnh xuống nơi mà tôi đang nằm, tôi lộn người ra đằng sau rồi đưa tay ra thủ thế vận sức.

Gấp 10 lần đủ chưa...? Không... Vẫn chưa đủ! Gấp 100 lần đủ không...? Không... vẫn không mạnh bằng hắn! Lúc này chỉ có thể lấy mạng ra mà liều thôi...! Tôi hét lên thật lớn rồi cố gắng vận sức phóng hết luồng sức mạnh tiềm tàng ra bên ngoài... Một ánh sáng chói lòa tỏa ra xung quanh tôi.

Cơ thể của tôi bỗng nhiên thay đổi, đôi tai dài ra nhọn hoắt, móng tay bỗng dài ra sắc nhọn, sau lưng cũng từ từ mọc ra đôi cánh dơi... Tôi đã hóa quỷ...

Tôi Là Đạo SĩTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịMọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,… Tôi lấy tay ôm bụng nén đau rồi khẽ nghiến răng nhếch mép cười:- ចែបងង៉ា...! គាត់គឺជាការត្រឹមត្រូវខ្លាំងណាស់...! ប្រហែលជាខ្ញុំស្ទើរតែមិនអាចផ្តួលគាត់...! ដូច្នេះប្រសិនបើខ្ញុំត្រូវបានផ្តួលនៅទីនោះលោកនឹងធ្វើក្រោយ...? ( Chế Bồng Nga...! Ông đúng là rất mạnh...! Có lẽ tôi khó có thể thắng được ông...! Vậy nếu tôi bại trận ở đây thì ông sẽ làm gì tiếp theo...?)Chế Bồng Nga trợn ngược đôi mắt trắng dã nhìn về phía tôi, gã gằn giọng rít lên từng chữ:- ខ្ញុំ... ចង់... ដើម្បី... នេះ... ចំប៉ា...! ( Ta...muốn... về...lại...Champa...!)Tôi im lặng khẽ thở dài, thật sự trong lòng tôi thì cảm xúc lúc này đang đấu tranh cực kì mãnh liệt. Trong tâm tư tôi thực sự không biết phải nói sao với gã, dù gã là kẻ thù của Đại Việt nhưng tôi vẫn thấy có một chút thương cảm cho gã... Nếu như gã biết được sự thật về cố hương của gã...- ប្រសិនបើខ្ញុំនិយាយថាសាធារណរដ្ឋវៀតណាមចម្ប៉ាត្រូវបានឈ្លានពានច្រើនជាង 100 ឆ្នាំមុនលោកបានរាប់ផ្កាយទាំងឡាយ...? ( Nếu như tôi nói ChamPa đã bị nước Đại Việt xâm chiếm cách đây hơn 100 năm trước thì ông tính sao...?)Tôi nhăn mặt cố nói thật chậm rãi để gã nghe cho rõ. Chế Bồng Nga im lặng hồi lâu rồi bất giác hét lớn:- ប្រសិនបើដូច្នេះ, មិនមានឈ្មោះវៀតណាមត្រូវបានអនុញ្ញាតឱ្យមាននៅក្នុងពិភពលោកនេះ...! ខ្ញុំនឹងសម្លាប់... សម្លាប់... ដោយទីបញ្ចប់! ( Nếu vậy thì cũng không có tên người Việt nào được phép tồn tại trên cõi đời này...! Ta sẽ giết... giết bằng hết...!)- ដូច្នេះ... មិនចាំបាច់និយាយច្រើនទៀត...! សព្វថ្ងៃនេះទោះបីជាខ្ញុំបានខូចឆ្អឹងរលាយសាច់ឈាម... និងបានសម្រេចចិត្តមិនឱ្យអនុញ្ញាតឱ្យគាត់បោះជំហានចេញពីផ្លូវរូងក្រោមដីជើងនេះ...! ( Vậy thì... không cần nói nhiều nữa...! Hôm nay dù tôi có tan xương nát thịt... cũng quyết không để cho ông bước chân ra khỏi địa đạo này...!)Tôi nghiến răng nhìn trực diện về phía Chế Bồng Nga. Gã hét lên tức giận rồi đấm thật mạnh xuống nơi mà tôi đang nằm, tôi lộn người ra đằng sau rồi đưa tay ra thủ thế vận sức.Gấp 10 lần đủ chưa...? Không... Vẫn chưa đủ! Gấp 100 lần đủ không...? Không... vẫn không mạnh bằng hắn! Lúc này chỉ có thể lấy mạng ra mà liều thôi...! Tôi hét lên thật lớn rồi cố gắng vận sức phóng hết luồng sức mạnh tiềm tàng ra bên ngoài... Một ánh sáng chói lòa tỏa ra xung quanh tôi.Cơ thể của tôi bỗng nhiên thay đổi, đôi tai dài ra nhọn hoắt, móng tay bỗng dài ra sắc nhọn, sau lưng cũng từ từ mọc ra đôi cánh dơi... Tôi đã hóa quỷ...

Quyển 5 - Chương 33: Hóa quỷ