Trăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt…
Chương 19: Màn biểu diễn hảo hạng
Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Cửamở ra, ba cô gái vô cùng xinh đẹp từ cửa bước vào, mặc ba mảnh áo lót màu vàng kim, đen, đỏ lóe lên ánh kim tuyến sặc sỡ lóa mắt, khiến người ta mơ màng.Quayngười lại, những chiếc mông đầy đặn quấn dây nhỏ xung quanh như ẩn như hiện.Thấy mấy cô gái ăn mặc như vậy, Diệp Hân Đồng há mồm, cằm như muốn rơi ra, là phụ nữ còn như thế, có thể tưởng tượng được đám đàn ông nước dãi chảy đầy đất thế nào.Một cô áo đỏ đưa thực đơn vào tay Mặc Tử Hiên, trên làn da trắng nón là những cái móng tay đen sì, lẳng lơ chạm vào Mặc Tử Hiên trông rất phõng đãng.Diệp Hân Đồng liếc nhìn Mặc Tử Hiên, anh ta cũng thật biết cách hưởng thụ phụ nữ đẹp nha.Mặc Tử Hiên tiện tay đưa thực đơn vào tay Diệp Hân Đồng, mỉm cười nói: “Hôm nay dẫn cô đến xem biểu diễn, cô là nhân vật chính.”Diệp Hân Đồng đặt ánh mắt lên thực đơn, con ngươi thiếu chút rơi xuống.Trời ạ.1.Múa thoát y2.Múa cột3.Quyển quyển4.Cực phẩm nội công5.XxxCô không hiểu rõ ý nghĩa là gì? Quyển quyển là cái gì? Xxx là cái gì? Nhìn chi phí phía sau, mỗi cái một cao hơn, xxx đương nhiên hơn 1 vạn.“Tôi nghĩ là tôi không thích xem cái này.” Cô thả thực đơn lên bàn.“Sao? Không dám nhìn?” Mặc Tử Hiên cố ý cợt nhả.Cô cười “Tôi có gì mà không dám? Trừ cái đầu tiên, biểu diễn cho chị xem coi.”Mặc Tử Hiên hơi kinh ngạc nhìn cô.Diệp Hân Đồng liếc anh một cái “Xót tiền thì bây giờ đi thôi.”Cô nghĩ anh kinh ngạc vì tiếc tiền, nhưng…Mặc Tử Hiên nở một nụ cười, nằm vật xuống ghế, lắc lắc ly rượu đỏ “Các cô bắt đầu đi”Tiếng nhạc nổi lên, bọn họ chọn một loại nhạc nhẹ nhàng có tiết tấu, ba người đẹp đi đến góc kéo màn sân khấu ra, hai cây cột sắt tưởng ở đâu, hóa ra bên trong có sẵn.Cô nào cũng đôi mắt nai tơ hấp dẫn, ôm lấy chiếc cột sắt, chơi đùa như rắn, thân thể mềm mại uốn quanh, thỉnh thoảng lại bay lên trời, có lúc lại như bươm bướm bay lượn, xoay tròn hạ xuống đất, b*p đ** tr*ng n*n trơn mịn lộ ra, xoay quanh, bộ vị lúc ẩn lúc hiện.May là cô bỏ qua màn thoát y, nếu không lúc này muốn thổ huyết.Tiếng nhạc kết thúc, điệu múa bốc lửa cuối cùng cũng hết. Một tiếng nhạc saxo vang lên.Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên một cái, hai chân anh vắt lên nhau, ly rượu đỏ trong tay, bình tĩnh ghé mắt quay lại nhìn cô.Anh nở một nụ cười tươi sáng “Xem tiếp đi, còn đặc sắc hơn”Màn tiếp theo là Quyển quyển.Diệp Hân Đồng không hiểu là cái gì? Cho nên trợn mắt mà xem.Không khí giữa bọn họ vô cùng ám muội, hai cô gái mặc áo lót màu vàng kim và màu đỏ hôn nhau, cô áo đen ở đằng sau nhảy một vũ điệu mê người, đột nhiên cô c** ** l*t của cô gái mặc màu đỏ, chiếc áo rơi xuống đất, cô mặc chiếc vàng kim hôn dọc xuống.Diệp Hân Đồng cứng lưỡi, xoay người đối mặt với Mặc Tử Hiên.“Này” Cô gọi Mặc Tử Hiên, định nói lại thôi, hai má ửng hồng.“Hả?” Mặc Tử Hiên vịn vai Diệp Hân Đồng, ghé mặt lại, tầm mắt vẫn không rời ba cô gái kia, con mắt lóe ra ánh sáng trong suốt.
Cửamở ra, ba cô gái vô cùng xinh đẹp từ cửa bước vào, mặc ba mảnh áo lót màu vàng kim, đen, đỏ lóe lên ánh kim tuyến sặc sỡ lóa mắt, khiến người ta mơ màng.
Quayngười lại, những chiếc mông đầy đặn quấn dây nhỏ xung quanh như ẩn như hiện.
Thấy mấy cô gái ăn mặc như vậy, Diệp Hân Đồng há mồm, cằm như muốn rơi ra, là phụ nữ còn như thế, có thể tưởng tượng được đám đàn ông nước dãi chảy đầy đất thế nào.
Một cô áo đỏ đưa thực đơn vào tay Mặc Tử Hiên, trên làn da trắng nón là những cái móng tay đen sì, lẳng lơ chạm vào Mặc Tử Hiên trông rất phõng đãng.
Diệp Hân Đồng liếc nhìn Mặc Tử Hiên, anh ta cũng thật biết cách hưởng thụ phụ nữ đẹp nha.
Mặc Tử Hiên tiện tay đưa thực đơn vào tay Diệp Hân Đồng, mỉm cười nói: “Hôm nay dẫn cô đến xem biểu diễn, cô là nhân vật chính.”
Diệp Hân Đồng đặt ánh mắt lên thực đơn, con ngươi thiếu chút rơi xuống.
Trời ạ.
1.Múa thoát y
2.Múa cột
3.Quyển quyển
4.Cực phẩm nội công
5.Xxx
Cô không hiểu rõ ý nghĩa là gì? Quyển quyển là cái gì? Xxx là cái gì? Nhìn chi phí phía sau, mỗi cái một cao hơn, xxx đương nhiên hơn 1 vạn.
“Tôi nghĩ là tôi không thích xem cái này.” Cô thả thực đơn lên bàn.
“Sao? Không dám nhìn?” Mặc Tử Hiên cố ý cợt nhả.
Cô cười “Tôi có gì mà không dám? Trừ cái đầu tiên, biểu diễn cho chị xem coi.”
Mặc Tử Hiên hơi kinh ngạc nhìn cô.
Diệp Hân Đồng liếc anh một cái “Xót tiền thì bây giờ đi thôi.”
Cô nghĩ anh kinh ngạc vì tiếc tiền, nhưng…
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười, nằm vật xuống ghế, lắc lắc ly rượu đỏ “Các cô bắt đầu đi”
Tiếng nhạc nổi lên, bọn họ chọn một loại nhạc nhẹ nhàng có tiết tấu, ba người đẹp đi đến góc kéo màn sân khấu ra, hai cây cột sắt tưởng ở đâu, hóa ra bên trong có sẵn.
Cô nào cũng đôi mắt nai tơ hấp dẫn, ôm lấy chiếc cột sắt, chơi đùa như rắn, thân thể mềm mại uốn quanh, thỉnh thoảng lại bay lên trời, có lúc lại như bươm bướm bay lượn, xoay tròn hạ xuống đất, b*p đ** tr*ng n*n trơn mịn lộ ra, xoay quanh, bộ vị lúc ẩn lúc hiện.
May là cô bỏ qua màn thoát y, nếu không lúc này muốn thổ huyết.
Tiếng nhạc kết thúc, điệu múa bốc lửa cuối cùng cũng hết. Một tiếng nhạc saxo vang lên.
Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên một cái, hai chân anh vắt lên nhau, ly rượu đỏ trong tay, bình tĩnh ghé mắt quay lại nhìn cô.
Anh nở một nụ cười tươi sáng “Xem tiếp đi, còn đặc sắc hơn”
Màn tiếp theo là Quyển quyển.
Diệp Hân Đồng không hiểu là cái gì? Cho nên trợn mắt mà xem.
Không khí giữa bọn họ vô cùng ám muội, hai cô gái mặc áo lót màu vàng kim và màu đỏ hôn nhau, cô áo đen ở đằng sau nhảy một vũ điệu mê người, đột nhiên cô c** ** l*t của cô gái mặc màu đỏ, chiếc áo rơi xuống đất, cô mặc chiếc vàng kim hôn dọc xuống.
Diệp Hân Đồng cứng lưỡi, xoay người đối mặt với Mặc Tử Hiên.
“Này” Cô gọi Mặc Tử Hiên, định nói lại thôi, hai má ửng hồng.
“Hả?” Mặc Tử Hiên vịn vai Diệp Hân Đồng, ghé mặt lại, tầm mắt vẫn không rời ba cô gái kia, con mắt lóe ra ánh sáng trong suốt.
Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Cửamở ra, ba cô gái vô cùng xinh đẹp từ cửa bước vào, mặc ba mảnh áo lót màu vàng kim, đen, đỏ lóe lên ánh kim tuyến sặc sỡ lóa mắt, khiến người ta mơ màng.Quayngười lại, những chiếc mông đầy đặn quấn dây nhỏ xung quanh như ẩn như hiện.Thấy mấy cô gái ăn mặc như vậy, Diệp Hân Đồng há mồm, cằm như muốn rơi ra, là phụ nữ còn như thế, có thể tưởng tượng được đám đàn ông nước dãi chảy đầy đất thế nào.Một cô áo đỏ đưa thực đơn vào tay Mặc Tử Hiên, trên làn da trắng nón là những cái móng tay đen sì, lẳng lơ chạm vào Mặc Tử Hiên trông rất phõng đãng.Diệp Hân Đồng liếc nhìn Mặc Tử Hiên, anh ta cũng thật biết cách hưởng thụ phụ nữ đẹp nha.Mặc Tử Hiên tiện tay đưa thực đơn vào tay Diệp Hân Đồng, mỉm cười nói: “Hôm nay dẫn cô đến xem biểu diễn, cô là nhân vật chính.”Diệp Hân Đồng đặt ánh mắt lên thực đơn, con ngươi thiếu chút rơi xuống.Trời ạ.1.Múa thoát y2.Múa cột3.Quyển quyển4.Cực phẩm nội công5.XxxCô không hiểu rõ ý nghĩa là gì? Quyển quyển là cái gì? Xxx là cái gì? Nhìn chi phí phía sau, mỗi cái một cao hơn, xxx đương nhiên hơn 1 vạn.“Tôi nghĩ là tôi không thích xem cái này.” Cô thả thực đơn lên bàn.“Sao? Không dám nhìn?” Mặc Tử Hiên cố ý cợt nhả.Cô cười “Tôi có gì mà không dám? Trừ cái đầu tiên, biểu diễn cho chị xem coi.”Mặc Tử Hiên hơi kinh ngạc nhìn cô.Diệp Hân Đồng liếc anh một cái “Xót tiền thì bây giờ đi thôi.”Cô nghĩ anh kinh ngạc vì tiếc tiền, nhưng…Mặc Tử Hiên nở một nụ cười, nằm vật xuống ghế, lắc lắc ly rượu đỏ “Các cô bắt đầu đi”Tiếng nhạc nổi lên, bọn họ chọn một loại nhạc nhẹ nhàng có tiết tấu, ba người đẹp đi đến góc kéo màn sân khấu ra, hai cây cột sắt tưởng ở đâu, hóa ra bên trong có sẵn.Cô nào cũng đôi mắt nai tơ hấp dẫn, ôm lấy chiếc cột sắt, chơi đùa như rắn, thân thể mềm mại uốn quanh, thỉnh thoảng lại bay lên trời, có lúc lại như bươm bướm bay lượn, xoay tròn hạ xuống đất, b*p đ** tr*ng n*n trơn mịn lộ ra, xoay quanh, bộ vị lúc ẩn lúc hiện.May là cô bỏ qua màn thoát y, nếu không lúc này muốn thổ huyết.Tiếng nhạc kết thúc, điệu múa bốc lửa cuối cùng cũng hết. Một tiếng nhạc saxo vang lên.Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên một cái, hai chân anh vắt lên nhau, ly rượu đỏ trong tay, bình tĩnh ghé mắt quay lại nhìn cô.Anh nở một nụ cười tươi sáng “Xem tiếp đi, còn đặc sắc hơn”Màn tiếp theo là Quyển quyển.Diệp Hân Đồng không hiểu là cái gì? Cho nên trợn mắt mà xem.Không khí giữa bọn họ vô cùng ám muội, hai cô gái mặc áo lót màu vàng kim và màu đỏ hôn nhau, cô áo đen ở đằng sau nhảy một vũ điệu mê người, đột nhiên cô c** ** l*t của cô gái mặc màu đỏ, chiếc áo rơi xuống đất, cô mặc chiếc vàng kim hôn dọc xuống.Diệp Hân Đồng cứng lưỡi, xoay người đối mặt với Mặc Tử Hiên.“Này” Cô gọi Mặc Tử Hiên, định nói lại thôi, hai má ửng hồng.“Hả?” Mặc Tử Hiên vịn vai Diệp Hân Đồng, ghé mặt lại, tầm mắt vẫn không rời ba cô gái kia, con mắt lóe ra ánh sáng trong suốt.