Tác giả:

Trăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt…

Chương 91-2: Lên thì lên (2)

Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Mấy chiếc bàn lớn được bày thức ăn tối.Lee Yul ngồi cùng bàn Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng bỏ qua bàn đó, đi đến bên bàn toàn phụ nữ, vừa đi được vài bước, một cô đã ngồi vào chỗ trống duy nhất còn sót.Diệp Hân Đồng không biết đó là ý phản đối cô ngồi vào hay không, cô nhìn hai bàn khác, bàn Kim Phủ Điền đã đầy, còn một cái bàn khác toàn con trai vẫn trống hai chỗ.Diệp Hân Đồng đi về phía bên kia, đột nhiên một cô gái thò chân ra, cô phát hiện được, dừng trước mặt kẻ đó.Diệp Hân Đồng sắc bén nhìn cô gái thò chân ra, sau đó nhìn lại cả bàn, có cần thiết phải nhằm vào cô thế không? Cô vô hại với bọn họ, họ lại muốn bắt nạt kẻ lạ nước lạ cái không chỗ nương tựa sao?Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ cười, khinh thường bước qua chân cô ta.“Diệp Hân Đồng, ngồi đây.” Lee Yul gọi cô.Diệp Hân Đồng phiền não đứng tại chỗ, tất cả đều nhìn cô.Diệp Hân Đồng chần chừ mấy giây, sau đó xoay người, cung kính đáp “Vâng, điện hạ.”Lee Yul cảm nhận được sự tức giận của cô, có chút khó hiểu.”Diệp Hân Đồng đi tới, cô gái kia lại thò chân ra, Diệp Hân Đồng vờ như không thấy, đá một cái.“A” Cô gái kia gào toáng lên.“Thật xin lỗi” Diệp Hân Đồng nói bằng tiếng Hàn rồi giả bộ cười vô tội.Cô gái kia lườm cô một cái.Diệp Hân Đồng chẳng thấy làm sao, cô không sợ cường quyền, kẻ nào muốn nhằm vào cô, muốn xếp hàng khiển trách cô thì đến đây hết đi, đến nhiều vào.Cô ngồi xuống bên cạnh Lee Yul.Yoon Jin nhìn cái áo sơ mi của Diệp Hân Đồng cười khinh bỉ, cao ngạo nói bằng tiếng Trung: “Chim sẻ đòi chen vào vòng Phượng Hoàng, chỉ càng thêm mặc cảm tự ti”.Diệp Hân Đồng không nói lời nào, xem như là chó đang sủa.“Không hiểu là do vóc người xấu xí không mặc được y phục cao qúy hay là bẩm sinh đã có số bị coi thường.” Yoon Jin tiếp tục châm chọc.Cô ta nói khó nghe thật, Diệp Hân Đồng nhìn, nhếch khóe miệng châm chọc. Nhưng vẫn chẳng nói gì, cầm thìa lên múc canh.Yoon Jin vội vã chặn cái thìa của cô, liếc mắt nhìn tay Diệp Hân Đồng không đeo gì cả: “Tay cô tại sao lại thô ráp như vậy, có phải lúc bé phải làm việc đồng áng không? Cảnh vệ Diệp có phải là đứa nhóc chui ra từ núi không?”Cô ta tiếp tục chanh chua.Lee Yul hơi cau mày.Diệp Hân Đồng không thể chịu đựng thêm, cô cười nói: “Đúng vậy, tôi từ núi chui ra, không líu la líu lô như chim sẻ trong bữa cơm của người khác.”“Cô” Yoon Jin tức giận vứt cái thìa lên bàn.Thấy cô ta tức giận, Diệp Hân Đồng rất sảng khoái, điềm nhiên múc một thìa canh đưa vào miệng, hài lòng nói: “Ngon thật.”Yoon Jin nheo mắt lại châm chọc: “Ngon thì ăn nhiều vào, bần dân như cô khó mà có cơ hội ăn một bữa cao cấp như thế này.”“Ừ, đúng vậy, vì tôi không bao giờ yêu cầu những thứ xa vời với mình.” Diệp Hân Đồng ra vẻ không hề tức giận, nói một câu hai nghĩa.Yoon Jin liếc mắt về phía Mặc Tử Hiên, cô hiểu Diệp Hân Đồng muốn ám chỉ gì, khoác lên tay Mặc Tử Hiên, nũng nịu: “Điện hạ, cô ta bắt nạt thần.”Kim Lệ Châu phiền não nhìn Yoon Jin một cái.Diệp Hân Đồng quan sát được sắc mặt Kim Lệ Châu, bất đắc dĩ lắc đầu, cái bàn ăn này tranh đấu gay gắt, cô tốt nhất nên ăn nhanh một chút kẻo chẳng tiêu hóa nổi.

Mấy chiếc bàn lớn được bày thức ăn tối.

Lee Yul ngồi cùng bàn Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng bỏ qua bàn đó, đi đến bên bàn toàn phụ nữ, vừa đi được vài bước, một cô đã ngồi vào chỗ trống duy nhất còn sót.

Diệp Hân Đồng không biết đó là ý phản đối cô ngồi vào hay không, cô nhìn hai bàn khác, bàn Kim Phủ Điền đã đầy, còn một cái bàn khác toàn con trai vẫn trống hai chỗ.

Diệp Hân Đồng đi về phía bên kia, đột nhiên một cô gái thò chân ra, cô phát hiện được, dừng trước mặt kẻ đó.

Diệp Hân Đồng sắc bén nhìn cô gái thò chân ra, sau đó nhìn lại cả bàn, có cần thiết phải nhằm vào cô thế không? Cô vô hại với bọn họ, họ lại muốn bắt nạt kẻ lạ nước lạ cái không chỗ nương tựa sao?

Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ cười, khinh thường bước qua chân cô ta.

“Diệp Hân Đồng, ngồi đây.” Lee Yul gọi cô.

Diệp Hân Đồng phiền não đứng tại chỗ, tất cả đều nhìn cô.

Diệp Hân Đồng chần chừ mấy giây, sau đó xoay người, cung kính đáp “Vâng, điện hạ.”

Lee Yul cảm nhận được sự tức giận của cô, có chút khó hiểu.”

Diệp Hân Đồng đi tới, cô gái kia lại thò chân ra, Diệp Hân Đồng vờ như không thấy, đá một cái.

“A” Cô gái kia gào toáng lên.

“Thật xin lỗi” Diệp Hân Đồng nói bằng tiếng Hàn rồi giả bộ cười vô tội.

Cô gái kia lườm cô một cái.

Diệp Hân Đồng chẳng thấy làm sao, cô không sợ cường quyền, kẻ nào muốn nhằm vào cô, muốn xếp hàng khiển trách cô thì đến đây hết đi, đến nhiều vào.

Cô ngồi xuống bên cạnh Lee Yul.

Yoon Jin nhìn cái áo sơ mi của Diệp Hân Đồng cười khinh bỉ, cao ngạo nói bằng tiếng Trung: “Chim sẻ đòi chen vào vòng Phượng Hoàng, chỉ càng thêm mặc cảm tự ti”.

Diệp Hân Đồng không nói lời nào, xem như là chó đang sủa.

“Không hiểu là do vóc người xấu xí không mặc được y phục cao qúy hay là bẩm sinh đã có số bị coi thường.” Yoon Jin tiếp tục châm chọc.

Cô ta nói khó nghe thật, Diệp Hân Đồng nhìn, nhếch khóe miệng châm chọc. Nhưng vẫn chẳng nói gì, cầm thìa lên múc canh.

Yoon Jin vội vã chặn cái thìa của cô, liếc mắt nhìn tay Diệp Hân Đồng không đeo gì cả: “Tay cô tại sao lại thô ráp như vậy, có phải lúc bé phải làm việc đồng áng không? Cảnh vệ Diệp có phải là đứa nhóc chui ra từ núi không?”

Cô ta tiếp tục chanh chua.

Lee Yul hơi cau mày.

Diệp Hân Đồng không thể chịu đựng thêm, cô cười nói: “Đúng vậy, tôi từ núi chui ra, không líu la líu lô như chim sẻ trong bữa cơm của người khác.”

“Cô” Yoon Jin tức giận vứt cái thìa lên bàn.

Thấy cô ta tức giận, Diệp Hân Đồng rất sảng khoái, điềm nhiên múc một thìa canh đưa vào miệng, hài lòng nói: “Ngon thật.”

Yoon Jin nheo mắt lại châm chọc: “Ngon thì ăn nhiều vào, bần dân như cô khó mà có cơ hội ăn một bữa cao cấp như thế này.”

“Ừ, đúng vậy, vì tôi không bao giờ yêu cầu những thứ xa vời với mình.” Diệp Hân Đồng ra vẻ không hề tức giận, nói một câu hai nghĩa.

Yoon Jin liếc mắt về phía Mặc Tử Hiên, cô hiểu Diệp Hân Đồng muốn ám chỉ gì, khoác lên tay Mặc Tử Hiên, nũng nịu: “Điện hạ, cô ta bắt nạt thần.”

Kim Lệ Châu phiền não nhìn Yoon Jin một cái.

Diệp Hân Đồng quan sát được sắc mặt Kim Lệ Châu, bất đắc dĩ lắc đầu, cái bàn ăn này tranh đấu gay gắt, cô tốt nhất nên ăn nhanh một chút kẻo chẳng tiêu hóa nổi.

Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Mấy chiếc bàn lớn được bày thức ăn tối.Lee Yul ngồi cùng bàn Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng bỏ qua bàn đó, đi đến bên bàn toàn phụ nữ, vừa đi được vài bước, một cô đã ngồi vào chỗ trống duy nhất còn sót.Diệp Hân Đồng không biết đó là ý phản đối cô ngồi vào hay không, cô nhìn hai bàn khác, bàn Kim Phủ Điền đã đầy, còn một cái bàn khác toàn con trai vẫn trống hai chỗ.Diệp Hân Đồng đi về phía bên kia, đột nhiên một cô gái thò chân ra, cô phát hiện được, dừng trước mặt kẻ đó.Diệp Hân Đồng sắc bén nhìn cô gái thò chân ra, sau đó nhìn lại cả bàn, có cần thiết phải nhằm vào cô thế không? Cô vô hại với bọn họ, họ lại muốn bắt nạt kẻ lạ nước lạ cái không chỗ nương tựa sao?Diệp Hân Đồng bất đắc dĩ cười, khinh thường bước qua chân cô ta.“Diệp Hân Đồng, ngồi đây.” Lee Yul gọi cô.Diệp Hân Đồng phiền não đứng tại chỗ, tất cả đều nhìn cô.Diệp Hân Đồng chần chừ mấy giây, sau đó xoay người, cung kính đáp “Vâng, điện hạ.”Lee Yul cảm nhận được sự tức giận của cô, có chút khó hiểu.”Diệp Hân Đồng đi tới, cô gái kia lại thò chân ra, Diệp Hân Đồng vờ như không thấy, đá một cái.“A” Cô gái kia gào toáng lên.“Thật xin lỗi” Diệp Hân Đồng nói bằng tiếng Hàn rồi giả bộ cười vô tội.Cô gái kia lườm cô một cái.Diệp Hân Đồng chẳng thấy làm sao, cô không sợ cường quyền, kẻ nào muốn nhằm vào cô, muốn xếp hàng khiển trách cô thì đến đây hết đi, đến nhiều vào.Cô ngồi xuống bên cạnh Lee Yul.Yoon Jin nhìn cái áo sơ mi của Diệp Hân Đồng cười khinh bỉ, cao ngạo nói bằng tiếng Trung: “Chim sẻ đòi chen vào vòng Phượng Hoàng, chỉ càng thêm mặc cảm tự ti”.Diệp Hân Đồng không nói lời nào, xem như là chó đang sủa.“Không hiểu là do vóc người xấu xí không mặc được y phục cao qúy hay là bẩm sinh đã có số bị coi thường.” Yoon Jin tiếp tục châm chọc.Cô ta nói khó nghe thật, Diệp Hân Đồng nhìn, nhếch khóe miệng châm chọc. Nhưng vẫn chẳng nói gì, cầm thìa lên múc canh.Yoon Jin vội vã chặn cái thìa của cô, liếc mắt nhìn tay Diệp Hân Đồng không đeo gì cả: “Tay cô tại sao lại thô ráp như vậy, có phải lúc bé phải làm việc đồng áng không? Cảnh vệ Diệp có phải là đứa nhóc chui ra từ núi không?”Cô ta tiếp tục chanh chua.Lee Yul hơi cau mày.Diệp Hân Đồng không thể chịu đựng thêm, cô cười nói: “Đúng vậy, tôi từ núi chui ra, không líu la líu lô như chim sẻ trong bữa cơm của người khác.”“Cô” Yoon Jin tức giận vứt cái thìa lên bàn.Thấy cô ta tức giận, Diệp Hân Đồng rất sảng khoái, điềm nhiên múc một thìa canh đưa vào miệng, hài lòng nói: “Ngon thật.”Yoon Jin nheo mắt lại châm chọc: “Ngon thì ăn nhiều vào, bần dân như cô khó mà có cơ hội ăn một bữa cao cấp như thế này.”“Ừ, đúng vậy, vì tôi không bao giờ yêu cầu những thứ xa vời với mình.” Diệp Hân Đồng ra vẻ không hề tức giận, nói một câu hai nghĩa.Yoon Jin liếc mắt về phía Mặc Tử Hiên, cô hiểu Diệp Hân Đồng muốn ám chỉ gì, khoác lên tay Mặc Tử Hiên, nũng nịu: “Điện hạ, cô ta bắt nạt thần.”Kim Lệ Châu phiền não nhìn Yoon Jin một cái.Diệp Hân Đồng quan sát được sắc mặt Kim Lệ Châu, bất đắc dĩ lắc đầu, cái bàn ăn này tranh đấu gay gắt, cô tốt nhất nên ăn nhanh một chút kẻo chẳng tiêu hóa nổi.

Chương 91-2: Lên thì lên (2)