Tác giả:

Trăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt…

Chương 95-3: Thắng lợi trong trận đầu (3)

Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Diệp Hân Đồng đang định đóng cửa, nghe anh nói vậy, hơi sửng sốt.“Yêu. Điều kiện tiên quyết anh không phải một kẻ đào hoa, chỉ yêu mình em.” Diệp Hân Đồng cười đùa nói, dù sao cũng là không thể.Cô đóng cửa, khóa chặt.Tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra.Vẻ mặt Mặc Tử Hiên rất nặng nề, tròng mắt thâm thúy phủ kín sắc thái mờ mịt.Diệp Hân Đồng ra ngoài, anh đang tựa trên giường xem tư liệu của nghị viên.Thoáng nhìn một cái, Diệp Hân Đồng quấn khăn tắm, đem quần áo đã giặt xong treo lên giá.Bị anh nhìn, Diệp Hân Đồng rất không tự nhiên, cô cũng không thèm nhìn anh, chui vào trong chăn.Không biết vì sao, hôm nay cảm thấy đặc biệt không tự nhiên.Đột nhiên, Mặc Tử Hiên qua chăn đè lên người cô, cô giật mình, mặt đỏ bừng.“Anh làm gì thế?” Cô cảnh giác hỏi, vì hơi căng thẳng, giọng có chút khàn khàn.Anh nở nụ cười tà mị “Anh hơi đói bụng, em đói không?”“Chúng ta ăn mặc thế này không thể đi ra ngoài. Nhịn đi, ngủ một giấc là đến sáng rôi.” Cô nói xong trùm chăn lên mặt.Anh phả hơi thở lên mặt làm nhịp tim của cô trở nên rối loạn, cô tránh né.Mặc Tử Hiên lập tức vén chăn.“Này, anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc, ngồi dậy với chăn.“Pha mỳ ăn liền cho anh” Anh nói rất tội lại có vẻ làm nũng.“Không, anh tự làm đi” Cô nằm xuống, tiếp tục trùm chăn lên đầu.“Giữa mùa hè em trùm chăn làm gì?” Mặc Tử Hiên lại kéo ra.Lần này anh không để chăn xuống mà tay khư khư giữ một góc, chính là không để Diệp Hân Đồng giật được.Diệp Hân Đồng nóng nảy đứng lên giành.Mỗi lần cô định cướp, Mặc Tử Hiên lại giơ lên cao.Anh như thể cố ý trêu cô, nở nụ cười hài hước nhìn cô đang sung sục trước mặt.Đột nhiên chiếc khăn tắm của cô vì lực mạnh tuột ra.Diệp Hân Đồng vội vàng lấy tay kéolên, che b* ng*c.Anh tươi cười tà mị đến gần khuôn mặt cô đang hoang mang sợ hãi: “Đừng cố ý tính toán sức mạnh của anh, anh đối với em không lực nào có thể nói.”

Diệp Hân Đồng đang định đóng cửa, nghe anh nói vậy, hơi sửng sốt.

“Yêu. Điều kiện tiên quyết anh không phải một kẻ đào hoa, chỉ yêu mình em.” Diệp Hân Đồng cười đùa nói, dù sao cũng là không thể.

Cô đóng cửa, khóa chặt.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra.

Vẻ mặt Mặc Tử Hiên rất nặng nề, tròng mắt thâm thúy phủ kín sắc thái mờ mịt.

Diệp Hân Đồng ra ngoài, anh đang tựa trên giường xem tư liệu của nghị viên.

Thoáng nhìn một cái, Diệp Hân Đồng quấn khăn tắm, đem quần áo đã giặt xong treo lên giá.

Bị anh nhìn, Diệp Hân Đồng rất không tự nhiên, cô cũng không thèm nhìn anh, chui vào trong chăn.

Không biết vì sao, hôm nay cảm thấy đặc biệt không tự nhiên.

Đột nhiên, Mặc Tử Hiên qua chăn đè lên người cô, cô giật mình, mặt đỏ bừng.

“Anh làm gì thế?” Cô cảnh giác hỏi, vì hơi căng thẳng, giọng có chút khàn khàn.

Anh nở nụ cười tà mị “Anh hơi đói bụng, em đói không?”

“Chúng ta ăn mặc thế này không thể đi ra ngoài. Nhịn đi, ngủ một giấc là đến sáng rôi.” Cô nói xong trùm chăn lên mặt.

Anh phả hơi thở lên mặt làm nhịp tim của cô trở nên rối loạn, cô tránh né.

Mặc Tử Hiên lập tức vén chăn.

“Này, anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc, ngồi dậy với chăn.

“Pha mỳ ăn liền cho anh” Anh nói rất tội lại có vẻ làm nũng.

“Không, anh tự làm đi” Cô nằm xuống, tiếp tục trùm chăn lên đầu.

“Giữa mùa hè em trùm chăn làm gì?” Mặc Tử Hiên lại kéo ra.

Lần này anh không để chăn xuống mà tay khư khư giữ một góc, chính là không để Diệp Hân Đồng giật được.

Diệp Hân Đồng nóng nảy đứng lên giành.

Mỗi lần cô định cướp, Mặc Tử Hiên lại giơ lên cao.

Anh như thể cố ý trêu cô, nở nụ cười hài hước nhìn cô đang sung sục trước mặt.

Đột nhiên chiếc khăn tắm của cô vì lực mạnh tuột ra.

Diệp Hân Đồng vội vàng lấy tay kéolên, che b* ng*c.

Anh tươi cười tà mị đến gần khuôn mặt cô đang hoang mang sợ hãi: “Đừng cố ý tính toán sức mạnh của anh, anh đối với em không lực nào có thể nói.”

Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Diệp Hân Đồng đang định đóng cửa, nghe anh nói vậy, hơi sửng sốt.“Yêu. Điều kiện tiên quyết anh không phải một kẻ đào hoa, chỉ yêu mình em.” Diệp Hân Đồng cười đùa nói, dù sao cũng là không thể.Cô đóng cửa, khóa chặt.Tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra.Vẻ mặt Mặc Tử Hiên rất nặng nề, tròng mắt thâm thúy phủ kín sắc thái mờ mịt.Diệp Hân Đồng ra ngoài, anh đang tựa trên giường xem tư liệu của nghị viên.Thoáng nhìn một cái, Diệp Hân Đồng quấn khăn tắm, đem quần áo đã giặt xong treo lên giá.Bị anh nhìn, Diệp Hân Đồng rất không tự nhiên, cô cũng không thèm nhìn anh, chui vào trong chăn.Không biết vì sao, hôm nay cảm thấy đặc biệt không tự nhiên.Đột nhiên, Mặc Tử Hiên qua chăn đè lên người cô, cô giật mình, mặt đỏ bừng.“Anh làm gì thế?” Cô cảnh giác hỏi, vì hơi căng thẳng, giọng có chút khàn khàn.Anh nở nụ cười tà mị “Anh hơi đói bụng, em đói không?”“Chúng ta ăn mặc thế này không thể đi ra ngoài. Nhịn đi, ngủ một giấc là đến sáng rôi.” Cô nói xong trùm chăn lên mặt.Anh phả hơi thở lên mặt làm nhịp tim của cô trở nên rối loạn, cô tránh né.Mặc Tử Hiên lập tức vén chăn.“Này, anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc, ngồi dậy với chăn.“Pha mỳ ăn liền cho anh” Anh nói rất tội lại có vẻ làm nũng.“Không, anh tự làm đi” Cô nằm xuống, tiếp tục trùm chăn lên đầu.“Giữa mùa hè em trùm chăn làm gì?” Mặc Tử Hiên lại kéo ra.Lần này anh không để chăn xuống mà tay khư khư giữ một góc, chính là không để Diệp Hân Đồng giật được.Diệp Hân Đồng nóng nảy đứng lên giành.Mỗi lần cô định cướp, Mặc Tử Hiên lại giơ lên cao.Anh như thể cố ý trêu cô, nở nụ cười hài hước nhìn cô đang sung sục trước mặt.Đột nhiên chiếc khăn tắm của cô vì lực mạnh tuột ra.Diệp Hân Đồng vội vàng lấy tay kéolên, che b* ng*c.Anh tươi cười tà mị đến gần khuôn mặt cô đang hoang mang sợ hãi: “Đừng cố ý tính toán sức mạnh của anh, anh đối với em không lực nào có thể nói.”

Chương 95-3: Thắng lợi trong trận đầu (3)