Trăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt…
Chương 98-4: Nhìn rõ mối quan hệ (4)
Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Buổi tối ăn cơm, Mặc Tử Hiên không thấy Diệp Hân Đồng, anh lạnh mặt hỏi Hàn thượng cung “Diệp Hân Đồng đâu?”“Cảnh vệ Diệp vẫn đang nghỉ trong phòng, đã sai người mang đến phòng cô ấy.”“Ừ” Mặc Tử Hiên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, khuôn mặt nặng nề nghiêm túc không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.“Ngày mai là tiệc mừng tốt nghiệp của Kim Lệ Châu, tiệc mừng đã chuẩn bị xong chưa?” Cổ Phi hỏi Mặc Tử Hiên.“Rồi, lần trước cô ấy tìm được một hạt trân châu ở biển, con đã tìm người làm dây chuyền, mai là lấy được.” Mặc Tử Hiên tâm trạng có vẻ không tốt trả lời.“Ta đã đặt hàng một Cadillac cts-v coupe số lượng hạn chế (chạ biết là cái giề, nhưng cứ nghe đến từ số lượng hạn chế là thấy đắt rồi), sáng sớm mai đến, con mang đến cho Kim Lệ Châu luôn.”Mặc Tử Hiên nhàn nhạt nhìn Cổ Phi, không trả lời, Cổ Phi tính toán gì trong lòng anh biết rõ, chỉ có điều bây giờ anh không rảnh để suy nghĩ.Sauk hi ăn cơm xong, anh trở về phòng mình, nhưng lại đứng trước cửa do dự một hồi, quay sang phòng Diệp Hân Đồng, gõ cửa.Cửa khóa chặt.“Đừng tức giận nữa, ra ngoài ăn cơm tối đi.” Mặc Tử Hiên lại thỏa hiệp.Cửa vẫn đóng.“Em thích ai cũng được, Vũ Văn Thành cũng được, miễn không phải là Lee Yul, vị trí của cậu ta sớm muộn cũng sẽ làm em bị tổn thương.” Mặc Tử Hiên phiền não nói vọng từ cửa vào.Diệp Hân Đồng đứng ở cửa, ch** n**c mắt.Hẳn bảo cô thích ai cũng được, rõ ràng không thèm để ý đến cô, lúc trước hắn nói với cô toàn lời ngon tiếng ngọt, cái gì cũng mập mờ, tất cả đều là trò đùa của hắn, không thật lòng cũng đừng đến trêu chọc cô chứ.Còn nữa, cái gì mà vị trí cuả Lee Yul sẽ làm cô tổn thương, ý là cô không xứng chứ gì? Trong lòng hắn, chỉ có Kim Lệ Châu người duy nhất đủ tư cách, cô cái gì cũng không có.Nhờ việc anh che chở cho Yoon Jin, cô đã xác định rõ, trong lòng anh cô chẳng là gì, chỉ là hạt đậu phộng lúc buồn chán thì mang ra giải trí, chỉ là một chấm nhỏ không thể trèo lên một bữa tiệc cao quý. Tự lý giải cho bản thân.Diệp Hân Đồng lau khô nước măt, cô không muốn nghĩ tới bất cứ cái gì nữa, cũng sẽ không dao dộng, cô với Mặc Tử Hiên chẳng qua là quan hệ Điện hạ với Cảnh vệ mà thôi.
Buổi tối ăn cơm, Mặc Tử Hiên không thấy Diệp Hân Đồng, anh lạnh mặt hỏi Hàn thượng cung “Diệp Hân Đồng đâu?”
“Cảnh vệ Diệp vẫn đang nghỉ trong phòng, đã sai người mang đến phòng cô ấy.”
“Ừ” Mặc Tử Hiên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, khuôn mặt nặng nề nghiêm túc không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
“Ngày mai là tiệc mừng tốt nghiệp của Kim Lệ Châu, tiệc mừng đã chuẩn bị xong chưa?” Cổ Phi hỏi Mặc Tử Hiên.
“Rồi, lần trước cô ấy tìm được một hạt trân châu ở biển, con đã tìm người làm dây chuyền, mai là lấy được.” Mặc Tử Hiên tâm trạng có vẻ không tốt trả lời.
“Ta đã đặt hàng một Cadillac cts-v coupe số lượng hạn chế (chạ biết là cái giề, nhưng cứ nghe đến từ số lượng hạn chế là thấy đắt rồi), sáng sớm mai đến, con mang đến cho Kim Lệ Châu luôn.”
Mặc Tử Hiên nhàn nhạt nhìn Cổ Phi, không trả lời, Cổ Phi tính toán gì trong lòng anh biết rõ, chỉ có điều bây giờ anh không rảnh để suy nghĩ.
Sauk hi ăn cơm xong, anh trở về phòng mình, nhưng lại đứng trước cửa do dự một hồi, quay sang phòng Diệp Hân Đồng, gõ cửa.
Cửa khóa chặt.
“Đừng tức giận nữa, ra ngoài ăn cơm tối đi.” Mặc Tử Hiên lại thỏa hiệp.
Cửa vẫn đóng.
“Em thích ai cũng được, Vũ Văn Thành cũng được, miễn không phải là Lee Yul, vị trí của cậu ta sớm muộn cũng sẽ làm em bị tổn thương.” Mặc Tử Hiên phiền não nói vọng từ cửa vào.
Diệp Hân Đồng đứng ở cửa, ch** n**c mắt.
Hẳn bảo cô thích ai cũng được, rõ ràng không thèm để ý đến cô, lúc trước hắn nói với cô toàn lời ngon tiếng ngọt, cái gì cũng mập mờ, tất cả đều là trò đùa của hắn, không thật lòng cũng đừng đến trêu chọc cô chứ.
Còn nữa, cái gì mà vị trí cuả Lee Yul sẽ làm cô tổn thương, ý là cô không xứng chứ gì? Trong lòng hắn, chỉ có Kim Lệ Châu người duy nhất đủ tư cách, cô cái gì cũng không có.
Nhờ việc anh che chở cho Yoon Jin, cô đã xác định rõ, trong lòng anh cô chẳng là gì, chỉ là hạt đậu phộng lúc buồn chán thì mang ra giải trí, chỉ là một chấm nhỏ không thể trèo lên một bữa tiệc cao quý. Tự lý giải cho bản thân.
Diệp Hân Đồng lau khô nước măt, cô không muốn nghĩ tới bất cứ cái gì nữa, cũng sẽ không dao dộng, cô với Mặc Tử Hiên chẳng qua là quan hệ Điện hạ với Cảnh vệ mà thôi.
Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Buổi tối ăn cơm, Mặc Tử Hiên không thấy Diệp Hân Đồng, anh lạnh mặt hỏi Hàn thượng cung “Diệp Hân Đồng đâu?”“Cảnh vệ Diệp vẫn đang nghỉ trong phòng, đã sai người mang đến phòng cô ấy.”“Ừ” Mặc Tử Hiên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, khuôn mặt nặng nề nghiêm túc không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.“Ngày mai là tiệc mừng tốt nghiệp của Kim Lệ Châu, tiệc mừng đã chuẩn bị xong chưa?” Cổ Phi hỏi Mặc Tử Hiên.“Rồi, lần trước cô ấy tìm được một hạt trân châu ở biển, con đã tìm người làm dây chuyền, mai là lấy được.” Mặc Tử Hiên tâm trạng có vẻ không tốt trả lời.“Ta đã đặt hàng một Cadillac cts-v coupe số lượng hạn chế (chạ biết là cái giề, nhưng cứ nghe đến từ số lượng hạn chế là thấy đắt rồi), sáng sớm mai đến, con mang đến cho Kim Lệ Châu luôn.”Mặc Tử Hiên nhàn nhạt nhìn Cổ Phi, không trả lời, Cổ Phi tính toán gì trong lòng anh biết rõ, chỉ có điều bây giờ anh không rảnh để suy nghĩ.Sauk hi ăn cơm xong, anh trở về phòng mình, nhưng lại đứng trước cửa do dự một hồi, quay sang phòng Diệp Hân Đồng, gõ cửa.Cửa khóa chặt.“Đừng tức giận nữa, ra ngoài ăn cơm tối đi.” Mặc Tử Hiên lại thỏa hiệp.Cửa vẫn đóng.“Em thích ai cũng được, Vũ Văn Thành cũng được, miễn không phải là Lee Yul, vị trí của cậu ta sớm muộn cũng sẽ làm em bị tổn thương.” Mặc Tử Hiên phiền não nói vọng từ cửa vào.Diệp Hân Đồng đứng ở cửa, ch** n**c mắt.Hẳn bảo cô thích ai cũng được, rõ ràng không thèm để ý đến cô, lúc trước hắn nói với cô toàn lời ngon tiếng ngọt, cái gì cũng mập mờ, tất cả đều là trò đùa của hắn, không thật lòng cũng đừng đến trêu chọc cô chứ.Còn nữa, cái gì mà vị trí cuả Lee Yul sẽ làm cô tổn thương, ý là cô không xứng chứ gì? Trong lòng hắn, chỉ có Kim Lệ Châu người duy nhất đủ tư cách, cô cái gì cũng không có.Nhờ việc anh che chở cho Yoon Jin, cô đã xác định rõ, trong lòng anh cô chẳng là gì, chỉ là hạt đậu phộng lúc buồn chán thì mang ra giải trí, chỉ là một chấm nhỏ không thể trèo lên một bữa tiệc cao quý. Tự lý giải cho bản thân.Diệp Hân Đồng lau khô nước măt, cô không muốn nghĩ tới bất cứ cái gì nữa, cũng sẽ không dao dộng, cô với Mặc Tử Hiên chẳng qua là quan hệ Điện hạ với Cảnh vệ mà thôi.