Tác giả:

Trăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt…

Chương 99-3: Trò chơi nguy hiểm (3)

Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Người đầu tiên ra khỏi mê cung là Mặc Tử Hiên, tiếp đó là Lee Yul, sau đó là Kim Lệ Châu vẫn mang nụ cười ngọt ngào.Bữa tiệc náo nhiệt tiếp tục tiến hành, đã gần một giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Hân Đồng đâu.Mặc Tử Hiên tâm trạng bất ổn, để ly rượu trong tay xuống, quay lại phía mê cung.Vừa đến cửa mê cung thì bị Kim Lệ Châu chặn trước mặt.“Sao vậy? Trò chơi đã kết thúc, anh còn vào làm gì?” Kim Lệ Châu vẫn cười ôn hòa.“Con bé ngu ngốc kia vẫn chưa ra ngoài, anh phải vào cứu cô ấy.” Mặc Tử Hiên nóng nảy muốn đi vào.“Ha ha ha.” Kim Lệ Châu bật cười “Cảnh vệ Diệp không thể nào vẫn còn ở trong đó, cô ấy là người thông minh, mấy tên áo đen cũng không phải đối thủ của cô ấy, chắc cô ấy đều thấy chúng ta đã ra, hơi mất mặt nên chắc là lén trốn mất rồi.”Anh nghĩ ngợi một lúc, lập tức gọi điện về cung.“Có phải anh quá quan tâm đến cảnh vệ Diệp rồi không?” Kim Lệ Châu hỏi rất bất mãn.Mặc Tử Hiên nhìn cô, điện thoại vừa kết nối lập tức hỏi: “Diệp Hân Đồng đã về chưa?”“Dạ chưa! Cổ Phi nói có thể sẽ chơi về trễ” Hàn thường cung còn chưa nói xong, Mặc Tử Hiên đã nóng nảy cúp điện thoại đi vào mê cung.“Tử Hiên, có thể cô ấy đang trên đường về, theo bản lĩnh của cảnh vệ Diệp chắc sẽ không có vấn đề gì.”Mặc Tử Hiên không để ý, phăm phăm đi vào.Ánh mắt Kim Lệ Châu càng trở nên đen tối.Một thanh niên mặc âu phục nhìn quanh không thấy ai chạy lại.“Tiểu thư, cô gái đó đã chạy xuống mê cung dưới đất rồi.” Kẻ này cung kính bẩm báo.“Cái gì? Đã hủy hoại khuôn mặt của cô ta chưa?” Kim Lệ Châu nghiêm nghị hỏi.Kẻ kia cúi đầu “Chưa ạ, nhưng mà đi vào mê cung dưới đất cũng đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh. Đoán chừng không có khả năng sống sót.”Kim Lệ Châu buồn rầu lo lắng một hồi, sắc lạnh nói với người thanh niên này: “Đứng canh ở cửa ra, nếu cô ta còn sống đi ra, nhất định phải hủy hoại dung nhan.”“Chúng tôi không hề biết lối ra ở đâu?” Người thanh niên cúi đầu nói.Kim Lệ Châu vừa định nổi giận, ngẩng đầu thì phát hiện Lee Yul đứng cách đó không xa.Trong mắt Lee Yul đầy ngỡ ngàng không thể tin nổi, đầy bi thương khổ sở.

Người đầu tiên ra khỏi mê cung là Mặc Tử Hiên, tiếp đó là Lee Yul, sau đó là Kim Lệ Châu vẫn mang nụ cười ngọt ngào.

Bữa tiệc náo nhiệt tiếp tục tiến hành, đã gần một giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Hân Đồng đâu.

Mặc Tử Hiên tâm trạng bất ổn, để ly rượu trong tay xuống, quay lại phía mê cung.

Vừa đến cửa mê cung thì bị Kim Lệ Châu chặn trước mặt.

“Sao vậy? Trò chơi đã kết thúc, anh còn vào làm gì?” Kim Lệ Châu vẫn cười ôn hòa.

“Con bé ngu ngốc kia vẫn chưa ra ngoài, anh phải vào cứu cô ấy.” Mặc Tử Hiên nóng nảy muốn đi vào.

“Ha ha ha.” Kim Lệ Châu bật cười “Cảnh vệ Diệp không thể nào vẫn còn ở trong đó, cô ấy là người thông minh, mấy tên áo đen cũng không phải đối thủ của cô ấy, chắc cô ấy đều thấy chúng ta đã ra, hơi mất mặt nên chắc là lén trốn mất rồi.”

Anh nghĩ ngợi một lúc, lập tức gọi điện về cung.

“Có phải anh quá quan tâm đến cảnh vệ Diệp rồi không?” Kim Lệ Châu hỏi rất bất mãn.

Mặc Tử Hiên nhìn cô, điện thoại vừa kết nối lập tức hỏi: “Diệp Hân Đồng đã về chưa?”

“Dạ chưa! Cổ Phi nói có thể sẽ chơi về trễ” Hàn thường cung còn chưa nói xong, Mặc Tử Hiên đã nóng nảy cúp điện thoại đi vào mê cung.

“Tử Hiên, có thể cô ấy đang trên đường về, theo bản lĩnh của cảnh vệ Diệp chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Mặc Tử Hiên không để ý, phăm phăm đi vào.

Ánh mắt Kim Lệ Châu càng trở nên đen tối.

Một thanh niên mặc âu phục nhìn quanh không thấy ai chạy lại.

“Tiểu thư, cô gái đó đã chạy xuống mê cung dưới đất rồi.” Kẻ này cung kính bẩm báo.

“Cái gì? Đã hủy hoại khuôn mặt của cô ta chưa?” Kim Lệ Châu nghiêm nghị hỏi.

Kẻ kia cúi đầu “Chưa ạ, nhưng mà đi vào mê cung dưới đất cũng đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh. Đoán chừng không có khả năng sống sót.”

Kim Lệ Châu buồn rầu lo lắng một hồi, sắc lạnh nói với người thanh niên này: “Đứng canh ở cửa ra, nếu cô ta còn sống đi ra, nhất định phải hủy hoại dung nhan.”

“Chúng tôi không hề biết lối ra ở đâu?” Người thanh niên cúi đầu nói.

Kim Lệ Châu vừa định nổi giận, ngẩng đầu thì phát hiện Lee Yul đứng cách đó không xa.

Trong mắt Lee Yul đầy ngỡ ngàng không thể tin nổi, đầy bi thương khổ sở.

Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Người đầu tiên ra khỏi mê cung là Mặc Tử Hiên, tiếp đó là Lee Yul, sau đó là Kim Lệ Châu vẫn mang nụ cười ngọt ngào.Bữa tiệc náo nhiệt tiếp tục tiến hành, đã gần một giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Hân Đồng đâu.Mặc Tử Hiên tâm trạng bất ổn, để ly rượu trong tay xuống, quay lại phía mê cung.Vừa đến cửa mê cung thì bị Kim Lệ Châu chặn trước mặt.“Sao vậy? Trò chơi đã kết thúc, anh còn vào làm gì?” Kim Lệ Châu vẫn cười ôn hòa.“Con bé ngu ngốc kia vẫn chưa ra ngoài, anh phải vào cứu cô ấy.” Mặc Tử Hiên nóng nảy muốn đi vào.“Ha ha ha.” Kim Lệ Châu bật cười “Cảnh vệ Diệp không thể nào vẫn còn ở trong đó, cô ấy là người thông minh, mấy tên áo đen cũng không phải đối thủ của cô ấy, chắc cô ấy đều thấy chúng ta đã ra, hơi mất mặt nên chắc là lén trốn mất rồi.”Anh nghĩ ngợi một lúc, lập tức gọi điện về cung.“Có phải anh quá quan tâm đến cảnh vệ Diệp rồi không?” Kim Lệ Châu hỏi rất bất mãn.Mặc Tử Hiên nhìn cô, điện thoại vừa kết nối lập tức hỏi: “Diệp Hân Đồng đã về chưa?”“Dạ chưa! Cổ Phi nói có thể sẽ chơi về trễ” Hàn thường cung còn chưa nói xong, Mặc Tử Hiên đã nóng nảy cúp điện thoại đi vào mê cung.“Tử Hiên, có thể cô ấy đang trên đường về, theo bản lĩnh của cảnh vệ Diệp chắc sẽ không có vấn đề gì.”Mặc Tử Hiên không để ý, phăm phăm đi vào.Ánh mắt Kim Lệ Châu càng trở nên đen tối.Một thanh niên mặc âu phục nhìn quanh không thấy ai chạy lại.“Tiểu thư, cô gái đó đã chạy xuống mê cung dưới đất rồi.” Kẻ này cung kính bẩm báo.“Cái gì? Đã hủy hoại khuôn mặt của cô ta chưa?” Kim Lệ Châu nghiêm nghị hỏi.Kẻ kia cúi đầu “Chưa ạ, nhưng mà đi vào mê cung dưới đất cũng đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh. Đoán chừng không có khả năng sống sót.”Kim Lệ Châu buồn rầu lo lắng một hồi, sắc lạnh nói với người thanh niên này: “Đứng canh ở cửa ra, nếu cô ta còn sống đi ra, nhất định phải hủy hoại dung nhan.”“Chúng tôi không hề biết lối ra ở đâu?” Người thanh niên cúi đầu nói.Kim Lệ Châu vừa định nổi giận, ngẩng đầu thì phát hiện Lee Yul đứng cách đó không xa.Trong mắt Lee Yul đầy ngỡ ngàng không thể tin nổi, đầy bi thương khổ sở.

Chương 99-3: Trò chơi nguy hiểm (3)