Trăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt…
Chương 107-3: Du lịch
Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Mặc Tử Hiên vừa đứng lên định chào hỏi Phác Nhật Trung.Đột nhiên ở cửa nhà hàng xuất hiện vài kẻ không rõ tên tuổi, trong tay cầm côn gỗ, trông chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.Phác Nhật Trung nhìn mấy tên thổ dân Tây Tạng lập tức ngồi xổm xuống gầm bàn, trốn dưới khăn trải bàn, những kẻ này có vẻ không phát hiện ra hắn.Mặc Tử Hiên nhìn về phía mấy kẻ Tây Tạng đó, chờ đến khi có người nhìn anh, Mặc Tử Hiên ngang nhiên nhìn Phác Nhật Trung đang trốn dưới gầm bàn.Diệp Hân Đồng kinh ngạc với hành vi đó, sững sờ lặng người nhìn anh.Mấy tên Tây Tạng kia phát hiện có điều gì khác thường, thét nhau vào tìm.Một tên phát hiện ra Phác Nhật Trung, nói huyên thuyên vài câu gì đó.Mấy kẻ đó kéo nhau vào, cầm đầu là một gã trung niên cao to béo mập lôi Phác Nhật Trung từ dưới gầm bàn ra, bô bô không hiểu nói cái gì. Một quả đấm nặng nề vung về phía Phác Nhât Trung.Ông ta rất sợ, run lẩy bẩy, đến một câu cũng không thể mở miệng.Cái tên to béo đó lôi cổ áo Phác Nhật Trung đi, có vẻ quả đấm kia chưa đủ giải hận.Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên để mấy tờ nhân dân tệ lên bàn, kéo Diệp Hân Đồng đi theo đám người Tây Tạng.Diệp Hân Đồng không hiểu anh muốn làm gì, đành mang theo nghi vấn ngây ngốc chạy theo anh.Đám người Tây Tạng lên một chiếc máy kéo.Mặc Tử Hiên lập tức nhảy lên xe đuổi theo.“Anh làm gì thế, muốn bọn họ phát hiện Phát Nhật Trung núp dưới gầm bàn?” Diệp Hân Đồng hồ nghi hỏi.Mặc Tử Hiên không trả lời, anh nhìn chằm chằm chiếc máy kéo trước mặt, ánh mắt thâm trầm, nhìn mấy tên Tây Tạng kia đang túi bụi đấm Phác Nhật Trung.Anh nhìn thấy máy kéo dừng lại, Phác Nhật Trung bị bắt xuông.Mặc Tử Hiên nhếch miệng, trên mặt lộ một nụ cười kín đáo “Cơ hội của chúng ta tới rồi?”
Mặc Tử Hiên vừa đứng lên định chào hỏi Phác Nhật Trung.
Đột nhiên ở cửa nhà hàng xuất hiện vài kẻ không rõ tên tuổi, trong tay cầm côn gỗ, trông chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.
Phác Nhật Trung nhìn mấy tên thổ dân Tây Tạng lập tức ngồi xổm xuống gầm bàn, trốn dưới khăn trải bàn, những kẻ này có vẻ không phát hiện ra hắn.
Mặc Tử Hiên nhìn về phía mấy kẻ Tây Tạng đó, chờ đến khi có người nhìn anh, Mặc Tử Hiên ngang nhiên nhìn Phác Nhật Trung đang trốn dưới gầm bàn.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc với hành vi đó, sững sờ lặng người nhìn anh.
Mấy tên Tây Tạng kia phát hiện có điều gì khác thường, thét nhau vào tìm.
Một tên phát hiện ra Phác Nhật Trung, nói huyên thuyên vài câu gì đó.
Mấy kẻ đó kéo nhau vào, cầm đầu là một gã trung niên cao to béo mập lôi Phác Nhật Trung từ dưới gầm bàn ra, bô bô không hiểu nói cái gì. Một quả đấm nặng nề vung về phía Phác Nhât Trung.
Ông ta rất sợ, run lẩy bẩy, đến một câu cũng không thể mở miệng.
Cái tên to béo đó lôi cổ áo Phác Nhật Trung đi, có vẻ quả đấm kia chưa đủ giải hận.
Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên để mấy tờ nhân dân tệ lên bàn, kéo Diệp Hân Đồng đi theo đám người Tây Tạng.
Diệp Hân Đồng không hiểu anh muốn làm gì, đành mang theo nghi vấn ngây ngốc chạy theo anh.
Đám người Tây Tạng lên một chiếc máy kéo.
Mặc Tử Hiên lập tức nhảy lên xe đuổi theo.
“Anh làm gì thế, muốn bọn họ phát hiện Phát Nhật Trung núp dưới gầm bàn?” Diệp Hân Đồng hồ nghi hỏi.
Mặc Tử Hiên không trả lời, anh nhìn chằm chằm chiếc máy kéo trước mặt, ánh mắt thâm trầm, nhìn mấy tên Tây Tạng kia đang túi bụi đấm Phác Nhật Trung.
Anh nhìn thấy máy kéo dừng lại, Phác Nhật Trung bị bắt xuông.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, trên mặt lộ một nụ cười kín đáo “Cơ hội của chúng ta tới rồi?”
Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là HưTác giả: Nhất PhuTruyện Ngôn TìnhTrăng trong như nước trên bầu trời mênh mông, loáng thoáng xuyên qua sương mù, chiếu ánh sáng dìu dịu vào trái đất. Một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn trôi cái nóng bức của ban ngày làm anh khoan khoái. Ánh trăng bàng bạc rọi trên chiếc Rolls-Royce màu xám bạc phản chiếu một thứ ánh sáng xa hoa. Thân xe thuôn dài chạy như bay về phía khách sạn Ngả Duy Y đẳng cấp nhất Bản thị, cuốn tung một lớp bụi mù, dưới ánh đèn đường bay lên rồi rơi xuống. Qua mấy ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông đi giày tây bước xuống, anh có khuôn mặt đẹp đến giật mình, đường nét như điêu khắc, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không giấu được sự mong đợi nóng lòng. Anh bước nhanh về phía phòng 1105. “Thiếu gia, là cô ấy sao?” Một ông lão tóc bạch kim cung kính đứng ở đầu giường. Một cô gái trắng nõn nà nằm ngủ trên giường có vẻ bất an, thỉnh thoảng lấy tay che ngực, vì say rượu nên cô không còn tỉnh táo, dạ dày sôi sục là toàn bộ ý thức của cô. Người đàn ông hơi nhíu đôi mày kiếm, bàn tay to v**t v* gò má cô, khuôn mặt… Mặc Tử Hiên vừa đứng lên định chào hỏi Phác Nhật Trung.Đột nhiên ở cửa nhà hàng xuất hiện vài kẻ không rõ tên tuổi, trong tay cầm côn gỗ, trông chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.Phác Nhật Trung nhìn mấy tên thổ dân Tây Tạng lập tức ngồi xổm xuống gầm bàn, trốn dưới khăn trải bàn, những kẻ này có vẻ không phát hiện ra hắn.Mặc Tử Hiên nhìn về phía mấy kẻ Tây Tạng đó, chờ đến khi có người nhìn anh, Mặc Tử Hiên ngang nhiên nhìn Phác Nhật Trung đang trốn dưới gầm bàn.Diệp Hân Đồng kinh ngạc với hành vi đó, sững sờ lặng người nhìn anh.Mấy tên Tây Tạng kia phát hiện có điều gì khác thường, thét nhau vào tìm.Một tên phát hiện ra Phác Nhật Trung, nói huyên thuyên vài câu gì đó.Mấy kẻ đó kéo nhau vào, cầm đầu là một gã trung niên cao to béo mập lôi Phác Nhật Trung từ dưới gầm bàn ra, bô bô không hiểu nói cái gì. Một quả đấm nặng nề vung về phía Phác Nhât Trung.Ông ta rất sợ, run lẩy bẩy, đến một câu cũng không thể mở miệng.Cái tên to béo đó lôi cổ áo Phác Nhật Trung đi, có vẻ quả đấm kia chưa đủ giải hận.Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên để mấy tờ nhân dân tệ lên bàn, kéo Diệp Hân Đồng đi theo đám người Tây Tạng.Diệp Hân Đồng không hiểu anh muốn làm gì, đành mang theo nghi vấn ngây ngốc chạy theo anh.Đám người Tây Tạng lên một chiếc máy kéo.Mặc Tử Hiên lập tức nhảy lên xe đuổi theo.“Anh làm gì thế, muốn bọn họ phát hiện Phát Nhật Trung núp dưới gầm bàn?” Diệp Hân Đồng hồ nghi hỏi.Mặc Tử Hiên không trả lời, anh nhìn chằm chằm chiếc máy kéo trước mặt, ánh mắt thâm trầm, nhìn mấy tên Tây Tạng kia đang túi bụi đấm Phác Nhật Trung.Anh nhìn thấy máy kéo dừng lại, Phác Nhật Trung bị bắt xuông.Mặc Tử Hiên nhếch miệng, trên mặt lộ một nụ cười kín đáo “Cơ hội của chúng ta tới rồi?”