Bệnh viện X – Thành phố Hồ Chí Minh. Ba giờ ba mươi lăm phút sáng. Trước cửa phòng cấp cứu, một nhóm người già trẻ lẫn lộn, mặt ai cũng có nét hoảng sợ, lo lắng kèm sốt ruột. Ngồi trên ghế là một người đàn ông tầm khoảng hơn ba mươi tuổi, luồng khí u ám tỏa ra từ người này, trên mặt thể hiện rõ sự phẫn nộ, mọi người không ai dám lại gần ngoại trừ một người phụ nữ, nét mặt không khá hơn người bên cạnh là mấy. Người phụ nữ cất giọng thâm trầm, tựa như thể hiện sự kìm nén đến cực độ: “Nếu con gái ta có chuyện gì, các người biết rõ hậu quả!” Những người đứng cạnh đó không tránh khỏi việc sợ hãi. Họ run lẩy bẩy, miệng không ngừng cầu mong cho tiểu thư của họ sẽ không sao cả. Cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người tập trung ánh mắt vào vị bác sĩ vừa bước ra, người đàn ông đứng bật dậy, ghìm chặt lấy bả vai của vị bác sĩ, gắt gao hỏi: “Con gái tôi?” “Tiểu thư đã vượt qua cơn nguy kịch, bây giờ chỉ cần theo dõi tình trạng chuyển biến thôi.” – bác sĩ thở nhẹ nhõm, đưa tay lên quệt đi mồ hôi trên…
Tác giả: