Đường Mẫn vuốt vuốt y phục ướt nhẹp, không kìm được cau mày, sao lại thế này, không phải còn chưa rơi xuống nước sao? Ướt? Nước ở đâu ra? Đầu còn chưa kịp định hình, lại nghe thấy tiếng khóc vang lên bên tai, âm thanh kia, chậc chậc, gọi là k** r*n cũng không có gì quá đáng. “Nữ nhi của ta đúng là mệnh khổ mà. Bọn họ sao có thể làm vậy! Lại muốn gả ngươi cho tên quái thai kia, nam nhân mà lại sinh con, thật là tạo nghiệt mà!” Cảm giác thật khó chịu! Y phục ẩm ướt bết dính vào trên người, muốn cởi ra cũng khó khăn. Thầm nghĩ như thế, Đường Mẫn liền cúi đầu muốn cởi nút áo ra nhưng vừa liếc xuống liền thấy kinh ngạc không thôi. Ống tay áo, y phục cổ đại? Thuận tay sờ lên mái tóc dài trên vai, có chút không tin, nên dùng sức giật giật hai cái. Ái…ôi, đau! Xuyên không, quả nhiên là xuyên không rồi! Cô có chỗ nào giống với sẽ xuyên không chứ, đơn giản chỉ muốn lặn xuống nước thôi, nước còn chưa chạm được vào, bản thân đã không giải thích được mà xuyên qua. Đã thế còn là một linh hồn xuyên…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...