9h45' tối Đây là vận quỷ gì?! Cô thế nhưng lạc đường thật! Có chúa mới biết cô đã lòng vòng trên con đường vắng nay gần một tiếng đồng hồ, chân tay cũng sắp nhũn cả ra. Ở đây muốn đón taxi thật khó. Dù có thì cũng chỉ để lại cho cô làn khói hư ảo trăng trắng. Như “người ra đi đầu không ngoảnh lại” để ở bên này “mỏi mắt trong theo” Hỡi ơi thật vô tình! Cô thở dài thườn thượt ( khoãng 3 met) bất lực ngồi phịch xuống vỉa hè. Vượt cả ngàn hải lí, lênh đênh trên tàu hơn một ngày trời. Ăn rồi ói đã thành thói, thức trắng đêm hướng về biển đảo đã thành lệ. Chân vừa chạm đất, cơ hồ có cảm giác như đang mơ. Một bước lên xe bus là một bước về với cõi trên. Lấy ghế ngồi là giường nằm ấm êm. Trong khung cảnh ấy không ngủ thật tiếc đời người! Và cô ngủ thật. Một giấc ngủ sâu, không mộng mị, an lành như lạc vào chốn tiên cảnh. Rồi đến khi choàng tỉnh giấc, tiếng bác tài xế vang vọng như tiếng sét bên tai: “ Trạm cuối rồi cháu!” Bàn hoàn, bác đã đi xa, chỉ còn mình cô trên con đường dài~! Trên tay…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...