Từ một nụ cười lạnh lùng và rồi từng câu yêu thương mông lung dù trao môi hôn nhưng tim em không rung hay là vì tình yêu hai ta không chung … Giai điệu bài nhạc chờ phát ra khi mình gọi cho em. -Em nghe ?! Giọng em lẫn trong tiếng nhạc ồn ào xung quanh, nhưng vẫn đủ rõ để nghe. -Lại đang lê la chỗ nào đấy ? -Em ngồi uống nước với bạn. -Ở đâu ? -Ở đâu anh hỏi làm gì? -Anh qua đón. -Đón đi đâu ? -Đón về nhà anh. -Em nghe thấy tiếng nói chuyện, anh đang ở đâu thế ? -Quán lẩu gần nhà anh ý. -Đêm nay muốn em qua à ? -Ừ. Qua không? -Qua! -Anh sắp về rồi, có đến thì vào thẳng nhà nhé. -Uhm. Em không phải là người yêu mình, cũng không phải bò lạc mình dẫn về, càng không phải là “gà”. Mình có tình cảm với em , nhưng đó không phải là yêu. Còn em như thế nào với mình thì là cả một vấn đề khó hiểu. Em không bao giờ tìm đến mình, không bao giờ chủ động gọi hay nhắn tin, nhưng cũng chưa bao giờ từ chối khi mình cần em. Mình về nhà nằm xem tivi, thỉnh thoảng lại liếc cái camera đặt ngoài cửa xem em…
Tác giả: