“Ngươi đã làm gì bản cung?!” Vì sao cả người nàng đều vô lực, vừa vận công liền thấy gân mạch đau nhức thế này? “Ha ha, tỷ tỷ tốt của ta, muội muội ta đương nhiên là tới đưa ngươi ra đi.” Uất Trì Hàm Tranh che miệng khẽ cười, đáy mắt là một mảnh ác độc. “Ra đi?” Trong lòng giật mình, một dự cảm bất hảo dâng lên, Uất Trì Nghiên San quát lạnh nói: “Bản cung chính là hoàng hậu, mà ngươi chỉ là một quý phi cũng dám động thủ với bản cung sao? Không biết tự lượng sức mình! Người đâu! Người đâu!” Nhưng ngay cả khi hô thêm vài lần, bên ngoài lại không mảy may có tiếng động nào đáp lại, càng không có thị vệ vọt vào như nàng dự đoán, bất an trong lòng càng ngày càng lớn. “Kêu đi, sao lại không kêu nữa?” Uất Trì Hàm Tranh hèn mọn nói: “Tỷ tỷ tốt của ta, sao mà chuyện đến thế này rồi ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy chứ? Hoàng hậu? Qua hôm nay thôi nó sẽ không còn đúng nữa rồi, về sau, Nguyệt Hoa quốc chỉ có một hoàng hậu, thì phải là ta!” “Giết bản cung rồi ngươi cũng sống không được đâu, hoàng thượng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...