Tác giả:

Bão Long Vương hoành hành Đài Loan cả một ngày nay, Cát Nhi viết lời tựa, màtrong lòng hơi run sợ. Bên ngoài tiếng gió ào ào, kèm theo tiếng gió là tiếng mái tôn va vào nóc nhà thổi ù ù vang dội. Âm thanh kia, nghe giống như có người lấy miếng sắt để cuộn sushi thay vì dùng rong biển, hoặc như là lá sắt đang hô hào: ta muốn lợi dụng sức gió bay đi, thả ta tự do nhanh lên! Nghĩ đến cảnh tượng tấm lá sắt bay đầy trời, Cát Nhi bầm sinh nhát gan có nói thế nào cũng không dám ra cửa, thấy tin tức trên TV, biển người trước Công Ty Bách Hóa, vì chúc mừng tròn năm, các cô gái không sợ gió, không sợ mưa, càng không sợ những tấm bảng hiệu bay đầy trời, cây bật gốc đổ đây đường, nếu cố ý ra khỏi cửa nhất định đổ máu, lúc này, Cát Nhi chỉ có một cảm tưởng. . . . . . Mãnh liệt! Cát Nhi nhát gan đến nỗi ngay mỳ ăn liền cũng không dám bò ra phố mua. Lúc này, Cát Nhi không khỏi khâm phục những tay chơi không chuyên kia. Được rồi, hiện tại nói đến sách mới một chút, quyển này “Tổnggiámđốcbáđạo,…

Truyện chữ