Tác giả:

Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên Lương Hữu Ninh đeo mắt kính màu rượu đỏ, ngó chằm chằm vào nhiệt kế trên tường. Cô mặc bộ đồ ngủ dày, lại quấn thêm một cái chăn bông màu cam quanh người, chân mang đôi tất đỏ chót kèm theo một đôi dép lông vàng. “Mẹ ơi, lạnh chết mất, xuống tận mười một độ rồi, chị nghĩ chúng ta có nên bật lò sưởi không?” Hữu Ninh cuộn tròn người trên ghế, hỏi chị gái đang ngồi một bên. Lương Tá Ninh mặc quần jean bó sát và áo lông hàng hiệu, tay mở tạp chí ngưng lại, nhíu mày nhìn cô em song sinh của mình. “Tôi xin cô! Cả người cô quấn như con heo rồi mà còn lạnh hả?” “Heo gì mà heo chứ! Chị không nói dễ nghe chút được à?” Hữu Ninh kháng nghị, lại ôm thêm một cái gối. “Cô muốn nghe những lời nói dối ngọt ngào, hay là lời khuyên chân thành vàng ngọc?” Tá Ninh vén mái tóc dài óng mượt, miễn cưỡng hỏi. Ai! Thôi kệ đi. Miệng bà cô họ Lương tên Tá Ninh kia có thể phun ra được lời vàng ngọc gì chứ? Nếu có kẻ nào lỡ dại mà tin Lương Tá Ninh vì thấy chị ta xinh đẹp giỏi…

Truyện chữ