Da thịt trắng nõn, y phục như lửa đỏ, phát sáng trong đêm tối, hai sắc thái đối lập mãnh liệt với nhau càng làm cho dung nhan hoàn mỹ đó đẹp đến kinh động tâm phách, gương mặt trắng thon nhỏ,  cái mũi cao, đôi môi đỏ tươi. Trịnh vương ngồi ở trên nhìn xuống,cẩn thận đánh giá con người tinh tế xinh đẹp phía trước, hắn đánh giá hết một lượt, toàn thân người kia từ trên xuống dưới không có chỗ nào không đẹp. Ánh mắt Duẫn Hạo nhìn trừng trừng khiến y sởn tóc gáy, người này quá mức cường mãnh, nếu có thể y chỉ mong cả đời không gặp hắn, nhưng muộn mất rồi, việc đã đến nước này, cho dù bản thân y lùi bước, nhưng hắn sẽ không dễ dàng gì tha cho y. Ánh mắt hắn như lửa thiêu đốt mọi thứ, Tại Trung có chút khẩn trương, l**m môi, cúi đầu để tránh bị ánh mắt kia thiêu đốt, trong đầu hét lên: Van xin ngươi, đừng nhìn nữa. Cứ tiếp tục nhìn xuống thế này, ta mất mặt đến nỗi muốn quay đầu bỏ chạy, cái gì ta cũng mặc kệ đó. Cảm giác được ánh mắt người kia hơi thu lại, Tại Trung mới bình tâm, hành lễ…

Truyện chữ