Bất tri bất giác, lá bạch dương non nớt đã lớn bằng bàn tay. Bất tri bất giác, cỏ nhỏ ven đường đã vươn tới mắt cá chân. Bất tri bất giác, thời tiết đã đến lúc cuối xuân đầu hạ. Bất tri bất giác,……. “Không phải tôi đã nói với cậu là chỗ này dùng ‘niêm’ không thể thực hiện được cơ mà?” “Không biết xấu hổ còn nói người ta à? Không phải là cậu cũng không nhìn ra nước này còn gì?” “Thế nhưng vừa nãy cậu cũng bỏ sót ‘đỉnh’ bên này a!” “Cậu lại chẳng như thế đi, bên kia không phải là lộ ra sơ hở sao!” “Cậu!……” (Tỉnh lược n lần.) Đối với tình cảnh này, tiểu thư Ichikawa đứng bên quầy sớm thấy nhưng không thể trách, có điều nhìn thấy hai vị kỳ thủ 17 tuổi được giới cờ vây gọi là ‘Thiên tài’ đang cãi nhau đến sắp đụng đầu vào nhau ở đối diện, Ichikawa có đôi khi vẫn là muốn nói “Please~~, hai người bọn họ từ năm mười bốn tuổi bắt đầu không ngừng cãi nhau, như thế nào mà cãi nhau ba năm vẫn về vấn đề ấy? Hay là những người được gọi là ‘Thiên tài’ thì trên phương diện khác lại có chút… trì độn?…
Tác giả: