Tác giả:

“Ô… Ô… Nhị thiếu gia, ngài mau tỉnh lại đi, ngài đừng dọa nô tài, nô tài sai rồi, không dám dẫn ngài đến gần nước nữa, ô… Nhị thiếu gia.” “Nhị thiếu gia.” “Ngọc Đường, Ngọc Đường, tỉnh lại nào, đừng dọa ca ca, tỉnh lại ca ca dẫn ngươi ra ngoài chơi, Ngọc Đường…” Thật ồn ào, đầu đau quá, mí mắt thật nặng, thế nào mà toàn thân không có lực? Bạch gia đây là làm sao chứ, sao lại thế này? Đúng rồi, tên khốn Triệu Tước cư nhiên đặt bom ở căn phòng kia, may mắn gia đúng lúc đẩy Trân Nhi ra ngoài, đại ca bọn họ hẳn là cũng không có chuyện gì đi! Ai nha! Thảm rồi, đầu đau? Bạch gia sẽ không phải đụng đầu bị thương chứ, não chấn động coi như thôi đi, ta cũng đừng bị hủy dung đó! Mẹ nó! Chờ gia khỏe rồi nhất định phải đem đám người Triệu thị kia thiên đao vạn quả, dám động người bên cạnh Bạch gia ta thì cứ đợi tập đoàn Triệu thị vĩnh viễn xoá tên khỏi giới kinh doanh đi. “Đừng ồn nữa, đầu đau chết rồi!” Bạch Ngọc Đường chậm rãi mở mí mắt ra, bệnh viện xảy ra chuyện gì vậy, ồn ào thế này làm sao…

Truyện chữ