Năm 2008, sau khi tốt nghiệp từ một trường dạy nghề ở Liêu Ninh, tôi được phân đến Bắc Kinh, là nhân viên đón khách kiêm lái xe vào bãi gửi cho khách tại một khách sạn nước ngoài nằm cạnh cầu Tam Nguyên. Ba tháng trước là thời gian thực tập, khách sạn cung cấp đồng phục và ký túc xá, ăn cơm tại nhà ăn dành cho nhân viên. Mỗi ngày làm việc tám giờ, ca sáng làm từ 7 giờ đến 2 giờ chiều, ca chiều từ 2 giờ chiều đến 9 giờ tối, ca đêm từ 9 giờ tối đến 7 giờ sáng hôm sau. Lúc mới đến trùng hợp là thời điểm diễn ra thế vận hội Olympic, ngày nào khách sạn cũng hết phòng, sau khi được hướng dẫn một cách qua loa, tôi vào làm việc ngay. Ngày nào cũng mở cửa cho khách, rồi lái xe cho khách vào bãi gửi. Tuy công việc đòi hỏi phải cúi đầu khom lưng nhưng đổi lại được không ít tiền tip, trong đó còn có cả USD hay Euro. Từ nhỏ, tôi lớn lên tại một thị trấn gần Đan Đông, bố mẹ là công nhân bình thường, chưa biết thành thị có dáng vẻ như thế nào. Ông chủ của cửa hàng cơm Tây duy nhất ở chỗ chúng tôi là…
Tác giả: