Tác giả:

“Cậu đang nhìn tôi?” Tôi không dám lắc đầu, lại càng không dám gật đầu, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi người đàn ông kia. Một người vô cùng mị lực, tôi nghĩ tôi chỉ có thể miêu tả hắn như thế thôi. Người kia cười nhạt đá đá lon nước trống rỗng bên chân, bước về phía tôi. Tôi theo bản năng lùi ra sau, tay cầm cà mên nhanh chóng để ra sau lưng, tôi lấy lại tinh thần, bên trong là cơm trưa và điểm tâm ngày mai của tôi, không thể để rơi mất. Người kia bước lại gần, tôi thấy khuôn mặt hắn rất rõ ràng, tóc màu nâu, mũi cao, môi hơi mỏng, mắt màu xanh biếc, bên trong có chút vàng, giống như mắt mèo vậy. “Người châu Á? Còn là con lai?” Đối phương dùng giọng nói trầm thấp đặt câu hỏi, một tay nâng mặt tôi lên. Khí lực của hắn đúng là dọa người, gần như muốn nhấc cả người của tôi. “Không tệ.” Người kia l**m môi, đột nhiên xoay thân thể, áp tôi lên tường. Tôi giật mình, tay thả lỏng, cà mên rơi xuống đất. Nguy rồi, đây là đồ ăn ngon mà khó khăn lắm mới xin được ông chủ để lại! Tôi vội vàng…

Truyện chữ