Tác giả:

Thật ra, tôi là một diễn viên. Tất nhiên, sân khấu cho tôi biểu diễn chỉ có duy nhất một nơi: Cuộc đời. Tự Ngọc thường cảm thấy tiếc nuối bởi vũ đài biểu diễn của tôi thật quá nhỏ hẹp. Nó cứ nghĩ tôi nên có một cơ hội tốt hơn để thể hiện sự “đa tài đa nghệ” của mình. Nhưng chẳng có cách nào, lời nói ra thì dễ, nhưng Trời có mấy khi chiều theo lòng người. Ồ, cũng phải giải thích một câu, Tự Ngọc là em trai sinh đôi của tôi, tôi là chị nó. Không nhầm đâu, nó chính xác đến từng ly là đàn ông chính hiệu, chỉ tiếc là lại mang một cái tên chính xác đến từng ly là của phụ nữ. Điều ấy chưa bao giờ khiến nó thôi day dứt, lại càng thấm thía câu: Trời chẳng bao giờ chiều theo lòng người. Còn nếu nói về kế sinh nhai làm diễn viên của tôi, hoặc có thể nói là cuộc đời của tôi thì lại rất đơn giản. Đầu tiên, năm nay tôi vừa thi đỗ khoa Kiến trúc trường Đại học S. “Thành công vĩ đại” này khiến tôi kinh ngạc hơn bao giờ hết. Bởi vì những sinh viên tốt nghiệp khoa Kiến trúc Đại học S trước giờ đều “…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...