Tác giả:

Phố phường đông đúc, người xe đi lại tấp nập. Nhưng 1 hình ảnh làm cái bận rộn của con người biến mất không còn tí gì. Trên vỉa hè, 1 cô gái mặc đồ công sở, mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt thanh tú khiến cho mọi ng khi nhìn rất có hảo cảm. Tuy nhiên đó là lúc cô nghiêm túc. Còn bây giờ, cô gái " thục nữ" ấy 1 tay chống ngang eo, 1 tay cầm chiếc phong bì đỏ chót ngẩng đầu cười điên cuồng. Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm, cô đang ngẩng đầu cười điên cuồng rất không có hình tượng. Mọi người đi đường nhìn lại ném cho cô 1 ánh mắt như nhìn 1 kẻ điên. Thất Nguyệt Hồng- 1 cô nàng yêu tiền như mạng, lười không tả, đang là GV âm nhạc của trung tâm nghệ thuật. Thứ duy nhất để bạn ấn tượng ở cô gái này là khả năng độc mồm độc miệng khiến người khác dở khóc dở cười của cô. Thất Nguyệt Hồng đang đắm chìm trong niềm vui vừa nhận được tiền lương. Bỗng cô ngừng bặt, cúi đầu nhìn tay mk, không thấy chiếc phong bì đâu. Cô ngẩng đầu lên nhìn, chiếc phong bì yêu quý của cô đang nằm trong tay 1 thanh niên…

Chương 6: Thánh Chỉ

Song Đôi Kì TàiTác giả: Trữ HồngTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngPhố phường đông đúc, người xe đi lại tấp nập. Nhưng 1 hình ảnh làm cái bận rộn của con người biến mất không còn tí gì. Trên vỉa hè, 1 cô gái mặc đồ công sở, mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt thanh tú khiến cho mọi ng khi nhìn rất có hảo cảm. Tuy nhiên đó là lúc cô nghiêm túc. Còn bây giờ, cô gái " thục nữ" ấy 1 tay chống ngang eo, 1 tay cầm chiếc phong bì đỏ chót ngẩng đầu cười điên cuồng. Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm, cô đang ngẩng đầu cười điên cuồng rất không có hình tượng. Mọi người đi đường nhìn lại ném cho cô 1 ánh mắt như nhìn 1 kẻ điên. Thất Nguyệt Hồng- 1 cô nàng yêu tiền như mạng, lười không tả, đang là GV âm nhạc của trung tâm nghệ thuật. Thứ duy nhất để bạn ấn tượng ở cô gái này là khả năng độc mồm độc miệng khiến người khác dở khóc dở cười của cô. Thất Nguyệt Hồng đang đắm chìm trong niềm vui vừa nhận được tiền lương. Bỗng cô ngừng bặt, cúi đầu nhìn tay mk, không thấy chiếc phong bì đâu. Cô ngẩng đầu lên nhìn, chiếc phong bì yêu quý của cô đang nằm trong tay 1 thanh niên… Thất Nguyệt Hồng nhanh chân đi đến đại sảnh, nàng không hứng thú với Thánh Chỉ của Hoàng thượng, thứ nàng hứng thú là ông thái giám kia.Từ xa đi đến đã thấy mọi người quỳ đầy đủ trên đất. Thất Nguyệt liếc qua tên vị công công tay làm thành hình Hoa lan chỉ mặt vênh vênh đang cầm cái cuộn giấy màu vàng, nàng không cam lòng quỳ xuống trên đất. Thỉnh thoảng lại tò mò ngẩng đầu tò mò nhìn vị công công kia.Tên thái giám thấy mọi người đã đến đầy đủ liền mở cuộn giấy, chất giọng the thé cất lên:" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tam tiểu thư tướng quân phủ tài mạo song toàn, hiền lương thục đức, song nay cũng đã 15 tuổi, đã đến lúc học chữ thánh hiền. 5 ngày sau đến Quốc Tử Giám học tập cùng với các hoàng tử công chúa, con cháu nhà quan lại. Khâm thử."" Tạ ơn Hoàng thượng."Thất Nguyệt Hồng tiến lên phía trước nhận lấy Thánh chỉ, trong lòng lại kêu gào không thôi. Tài mạo song toàn? Mọi người đều nói Thất Nguyệt Hồng trước đây là Tam tiểu thư phế vật xấu xí. Chẳng lẽ ông vua này già rồi nên hồ đồ? Đúng là dở hơi, đang yên đang lành tự dưng bắt người ta đi học. Hừ.--- -----Khi Dạ Tuyết Liên đi ra từ trong phòng với mái tóc tím huyền bí xoăn lọn nhỏ thì nha hoàn Lục nhi chạy đến. Nhìn thấy Dạ Tuyết Liên, Lục nhi bất giác ngây người. Từ khi tiểu thư tỉnh dậy càng ngày càng kì lạ, không những tính cách thay đổi mà còn hay làm ra đủ thứ kì quái.Trấn tĩnh lại, Lục nhi cúi đầu, nhỏ giọng thưa:" Tiểu thư, có công công ở trong cung đến truyền chỉ. Người mau đến đại sảnh đi."Truyền chỉ? Dạ Tuyết Liên bối đại mái tóc lên đầu, rồi lấy chiếc mũ chụp vào, nhanh chân đi đến đại sảnh.Thấy nàng đi đến, mẹ liền kéo nàng cùng quỳ trên đất. Chưa kịp định thần lại đã thấy 1 giọng bất nam bất nữ vang lên:" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Dạ tiểu thư tướng phủ cáo bệnh xin nghỉ 3 tháng, Trẫm đã phê chuẩn. Nay thời gian 3 tháng đã hết, 3 ngày sau phải quay lại Quốc Tử Giám để tiếp tục học chữ Thánh hiền. Khâm thử"" Tạ ơn hoàng thượng" Dạ Tuyết Liên nhận lấy Thánh chỉ.Trên đường về viện của mình, Dạ Tuyết Liên quay sang hỏi Lục nhi:" Lục nhi, trước đây ta có đi học ở Quốc Tử Giám sao?"" Đúng vậy, tiểu thư. Người đi học ở đó từ khi 15 tuổi. Ở đó người đã gặp Tam hoàng tử nên mới ái mộ ngài ấy."" Ồ. Vậy năm nay ta bao nhiêu tuổi?"" Năm nay tiểu thư vừa mới qua sinh nhật 17 tuổi."" Nhưng hiện tại ta không còn nhớ phải viết chữ như thế nào nữa" Căn bản là nàng không hiểu chữ ở thế giới này." Tiểu thư người đừng lo, lão gia đã tấu lên Hoàng thượng là tiểu thư mất trí nhớ. Đề nghị thái phó đại nhân dạy tiểu thư lại từ đầu."" Ừ"Nhàn nhạt đáp lời, Dạ Tuyết Liên rảo bước về phía phòng thí nghiệm, phải chuẩn bị đồ dùng học tập để đi học thôi.....

Thất Nguyệt Hồng nhanh chân đi đến đại sảnh, nàng không hứng thú với Thánh Chỉ của Hoàng thượng, thứ nàng hứng thú là ông thái giám kia.

Từ xa đi đến đã thấy mọi người quỳ đầy đủ trên đất. Thất Nguyệt liếc qua tên vị công công tay làm thành hình Hoa lan chỉ mặt vênh vênh đang cầm cái cuộn giấy màu vàng, nàng không cam lòng quỳ xuống trên đất. Thỉnh thoảng lại tò mò ngẩng đầu tò mò nhìn vị công công kia.

Tên thái giám thấy mọi người đã đến đầy đủ liền mở cuộn giấy, chất giọng the thé cất lên:

" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tam tiểu thư tướng quân phủ tài mạo song toàn, hiền lương thục đức, song nay cũng đã 15 tuổi, đã đến lúc học chữ thánh hiền. 5 ngày sau đến Quốc Tử Giám học tập cùng với các hoàng tử công chúa, con cháu nhà quan lại. Khâm thử."

" Tạ ơn Hoàng thượng."

Thất Nguyệt Hồng tiến lên phía trước nhận lấy Thánh chỉ, trong lòng lại kêu gào không thôi. Tài mạo song toàn? Mọi người đều nói Thất Nguyệt Hồng trước đây là Tam tiểu thư phế vật xấu xí. Chẳng lẽ ông vua này già rồi nên hồ đồ? Đúng là dở hơi, đang yên đang lành tự dưng bắt người ta đi học. Hừ.

--- -----

Khi Dạ Tuyết Liên đi ra từ trong phòng với mái tóc tím huyền bí xoăn lọn nhỏ thì nha hoàn Lục nhi chạy đến. Nhìn thấy Dạ Tuyết Liên, Lục nhi bất giác ngây người. Từ khi tiểu thư tỉnh dậy càng ngày càng kì lạ, không những tính cách thay đổi mà còn hay làm ra đủ thứ kì quái.

Trấn tĩnh lại, Lục nhi cúi đầu, nhỏ giọng thưa:

" Tiểu thư, có công công ở trong cung đến truyền chỉ. Người mau đến đại sảnh đi."

Truyền chỉ? Dạ Tuyết Liên bối đại mái tóc lên đầu, rồi lấy chiếc mũ chụp vào, nhanh chân đi đến đại sảnh.

Thấy nàng đi đến, mẹ liền kéo nàng cùng quỳ trên đất. Chưa kịp định thần lại đã thấy 1 giọng bất nam bất nữ vang lên:

" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Dạ tiểu thư tướng phủ cáo bệnh xin nghỉ 3 tháng, Trẫm đã phê chuẩn. Nay thời gian 3 tháng đã hết, 3 ngày sau phải quay lại Quốc Tử Giám để tiếp tục học chữ Thánh hiền. Khâm thử"

" Tạ ơn hoàng thượng" Dạ Tuyết Liên nhận lấy Thánh chỉ.

Trên đường về viện của mình, Dạ Tuyết Liên quay sang hỏi Lục nhi:

" Lục nhi, trước đây ta có đi học ở Quốc Tử Giám sao?"

" Đúng vậy, tiểu thư. Người đi học ở đó từ khi 15 tuổi. Ở đó người đã gặp Tam hoàng tử nên mới ái mộ ngài ấy."

" Ồ. Vậy năm nay ta bao nhiêu tuổi?"

" Năm nay tiểu thư vừa mới qua sinh nhật 17 tuổi."

" Nhưng hiện tại ta không còn nhớ phải viết chữ như thế nào nữa" Căn bản là nàng không hiểu chữ ở thế giới này.

" Tiểu thư người đừng lo, lão gia đã tấu lên Hoàng thượng là tiểu thư mất trí nhớ. Đề nghị thái phó đại nhân dạy tiểu thư lại từ đầu."

" Ừ"

Nhàn nhạt đáp lời, Dạ Tuyết Liên rảo bước về phía phòng thí nghiệm, phải chuẩn bị đồ dùng học tập để đi học thôi.....

Song Đôi Kì TàiTác giả: Trữ HồngTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngPhố phường đông đúc, người xe đi lại tấp nập. Nhưng 1 hình ảnh làm cái bận rộn của con người biến mất không còn tí gì. Trên vỉa hè, 1 cô gái mặc đồ công sở, mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt thanh tú khiến cho mọi ng khi nhìn rất có hảo cảm. Tuy nhiên đó là lúc cô nghiêm túc. Còn bây giờ, cô gái " thục nữ" ấy 1 tay chống ngang eo, 1 tay cầm chiếc phong bì đỏ chót ngẩng đầu cười điên cuồng. Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm, cô đang ngẩng đầu cười điên cuồng rất không có hình tượng. Mọi người đi đường nhìn lại ném cho cô 1 ánh mắt như nhìn 1 kẻ điên. Thất Nguyệt Hồng- 1 cô nàng yêu tiền như mạng, lười không tả, đang là GV âm nhạc của trung tâm nghệ thuật. Thứ duy nhất để bạn ấn tượng ở cô gái này là khả năng độc mồm độc miệng khiến người khác dở khóc dở cười của cô. Thất Nguyệt Hồng đang đắm chìm trong niềm vui vừa nhận được tiền lương. Bỗng cô ngừng bặt, cúi đầu nhìn tay mk, không thấy chiếc phong bì đâu. Cô ngẩng đầu lên nhìn, chiếc phong bì yêu quý của cô đang nằm trong tay 1 thanh niên… Thất Nguyệt Hồng nhanh chân đi đến đại sảnh, nàng không hứng thú với Thánh Chỉ của Hoàng thượng, thứ nàng hứng thú là ông thái giám kia.Từ xa đi đến đã thấy mọi người quỳ đầy đủ trên đất. Thất Nguyệt liếc qua tên vị công công tay làm thành hình Hoa lan chỉ mặt vênh vênh đang cầm cái cuộn giấy màu vàng, nàng không cam lòng quỳ xuống trên đất. Thỉnh thoảng lại tò mò ngẩng đầu tò mò nhìn vị công công kia.Tên thái giám thấy mọi người đã đến đầy đủ liền mở cuộn giấy, chất giọng the thé cất lên:" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tam tiểu thư tướng quân phủ tài mạo song toàn, hiền lương thục đức, song nay cũng đã 15 tuổi, đã đến lúc học chữ thánh hiền. 5 ngày sau đến Quốc Tử Giám học tập cùng với các hoàng tử công chúa, con cháu nhà quan lại. Khâm thử."" Tạ ơn Hoàng thượng."Thất Nguyệt Hồng tiến lên phía trước nhận lấy Thánh chỉ, trong lòng lại kêu gào không thôi. Tài mạo song toàn? Mọi người đều nói Thất Nguyệt Hồng trước đây là Tam tiểu thư phế vật xấu xí. Chẳng lẽ ông vua này già rồi nên hồ đồ? Đúng là dở hơi, đang yên đang lành tự dưng bắt người ta đi học. Hừ.--- -----Khi Dạ Tuyết Liên đi ra từ trong phòng với mái tóc tím huyền bí xoăn lọn nhỏ thì nha hoàn Lục nhi chạy đến. Nhìn thấy Dạ Tuyết Liên, Lục nhi bất giác ngây người. Từ khi tiểu thư tỉnh dậy càng ngày càng kì lạ, không những tính cách thay đổi mà còn hay làm ra đủ thứ kì quái.Trấn tĩnh lại, Lục nhi cúi đầu, nhỏ giọng thưa:" Tiểu thư, có công công ở trong cung đến truyền chỉ. Người mau đến đại sảnh đi."Truyền chỉ? Dạ Tuyết Liên bối đại mái tóc lên đầu, rồi lấy chiếc mũ chụp vào, nhanh chân đi đến đại sảnh.Thấy nàng đi đến, mẹ liền kéo nàng cùng quỳ trên đất. Chưa kịp định thần lại đã thấy 1 giọng bất nam bất nữ vang lên:" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Dạ tiểu thư tướng phủ cáo bệnh xin nghỉ 3 tháng, Trẫm đã phê chuẩn. Nay thời gian 3 tháng đã hết, 3 ngày sau phải quay lại Quốc Tử Giám để tiếp tục học chữ Thánh hiền. Khâm thử"" Tạ ơn hoàng thượng" Dạ Tuyết Liên nhận lấy Thánh chỉ.Trên đường về viện của mình, Dạ Tuyết Liên quay sang hỏi Lục nhi:" Lục nhi, trước đây ta có đi học ở Quốc Tử Giám sao?"" Đúng vậy, tiểu thư. Người đi học ở đó từ khi 15 tuổi. Ở đó người đã gặp Tam hoàng tử nên mới ái mộ ngài ấy."" Ồ. Vậy năm nay ta bao nhiêu tuổi?"" Năm nay tiểu thư vừa mới qua sinh nhật 17 tuổi."" Nhưng hiện tại ta không còn nhớ phải viết chữ như thế nào nữa" Căn bản là nàng không hiểu chữ ở thế giới này." Tiểu thư người đừng lo, lão gia đã tấu lên Hoàng thượng là tiểu thư mất trí nhớ. Đề nghị thái phó đại nhân dạy tiểu thư lại từ đầu."" Ừ"Nhàn nhạt đáp lời, Dạ Tuyết Liên rảo bước về phía phòng thí nghiệm, phải chuẩn bị đồ dùng học tập để đi học thôi.....

Chương 6: Thánh Chỉ