Mỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức. Bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi...! *** Tôi là Mía! Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía... Tôi vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không - có - ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nổ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ...:) Tôi vẫn đang lẩn quẩn trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân - những năm 19, 20 tuổi. Tôi hiện vẫn đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp. Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23…
Chương 122: Tại sao?
Nhật Ký Crush Bạn Cùng Bàn!Tác giả: MiaMỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức. Bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi...! *** Tôi là Mía! Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía... Tôi vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không - có - ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nổ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ...:) Tôi vẫn đang lẩn quẩn trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân - những năm 19, 20 tuổi. Tôi hiện vẫn đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp. Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23… Trong đám đông đông nghẹt người cùng tiếng xe cộ, hôm nay mình vô tình nhìn thấy ai đó rất giống cậu. Người đó dừng xe cách mình không xa, với góc nhìn nghiêng na ná cậu. Người đó cũng đi con xe wave màu trắng giống cậu, đội mũ bảo hiểm giống như cậu. Mình đã ngẩn ngơ đứng nhìn rất lâu...Mắt mình bị cận nên với khoảng cách như thế không thể nào nhìn rõ được. Giây phút ấy mình chỉ hy vọng người đó quay lại nhìn mình một cái, hy vọng người đó là cậu.Sau đó có tín hiệu đèn xanh, người đó nhanh nhảu chạy đi trước, mình vừa chen chúc khỏi đám người chật chội, vừa phóng xe theo như bay.Nếu người đó thật sự là cậu, mình cũng không biết phải nói câu gì đầu tiên nữa. Hoặc cũng có thể không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu bỏ đi.Thế rồi cuối cùng mình cũng đuổi theo kịp. Thì ra mình đã nhầm.:)Đó không phải là biển số xe của cậu, đó không phải là chiếc áo cậu vẫn hay mặc, đôi dép cậu hay mang. Bóng lưng cao lớn ấy càng không thể nào là cậu của mình được.:)Ừm, mình thật sự rất hụt hẫng. Tại sao không để mình gặp cậu một lần? Tại sao mình có thể nghĩ rằng sẽ dễ dàng gặp lại cậu như thế?Làm sao có thể...***Hà Nội, 09.08.2017...Mình xin lỗi, xin lỗi vì ngay cả cậu mà mình cũng nhìn nhầm cho được...:)
Trong đám đông đông nghẹt người cùng tiếng xe cộ, hôm nay mình vô tình nhìn thấy ai đó rất giống cậu. Người đó dừng xe cách mình không xa, với góc nhìn nghiêng na ná cậu. Người đó cũng đi con xe wave màu trắng giống cậu, đội mũ bảo hiểm giống như cậu. Mình đã ngẩn ngơ đứng nhìn rất lâu...
Mắt mình bị cận nên với khoảng cách như thế không thể nào nhìn rõ được. Giây phút ấy mình chỉ hy vọng người đó quay lại nhìn mình một cái, hy vọng người đó là cậu.
Sau đó có tín hiệu đèn xanh, người đó nhanh nhảu chạy đi trước, mình vừa chen chúc khỏi đám người chật chội, vừa phóng xe theo như bay.
Nếu người đó thật sự là cậu, mình cũng không biết phải nói câu gì đầu tiên nữa. Hoặc cũng có thể không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu bỏ đi.
Thế rồi cuối cùng mình cũng đuổi theo kịp. Thì ra mình đã nhầm.:)
Đó không phải là biển số xe của cậu, đó không phải là chiếc áo cậu vẫn hay mặc, đôi dép cậu hay mang. Bóng lưng cao lớn ấy càng không thể nào là cậu của mình được.:)
Ừm, mình thật sự rất hụt hẫng. Tại sao không để mình gặp cậu một lần? Tại sao mình có thể nghĩ rằng sẽ dễ dàng gặp lại cậu như thế?
Làm sao có thể...
***
Hà Nội, 09.08.2017...
Mình xin lỗi, xin lỗi vì ngay cả cậu mà mình cũng nhìn nhầm cho được...:)
Nhật Ký Crush Bạn Cùng Bàn!Tác giả: MiaMỗi con người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân là một câu chuyện về tuổi trẻ. Người ta bảo thanh xuân cũng là tuổi trẻ, còn tôi ví thanh xuân cũng như hồi ức. Bởi vì thanh xuân của bạn dù có tốt đẹp hay bi thương, tất cả đều sẽ biến thành hồi ức mà thôi...! *** Tôi là Mía! Cũng chẳng cần biết tên thật của tôi là gì, hãy cứ gọi tôi bằng cái tên thân thương là Mía... Tôi vừa bước sang tuổi 20 vào mấy ngày trước, một cô gái bình thường đến mức tầm thường, một cô gái thiếu thốn chiều cao lẫn ngoại hình... thậm chí còn không - có - ngực, một cô gái nuôi nấng lắm ước mơ nhưng chưa bao giờ dám nổ lực thực hiện, một cô gái... một cô gái yếu đuối chịu nhiều thương tổn nhưng cũng rất mạnh mẽ...:) Tôi vẫn đang lẩn quẩn trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân - những năm 19, 20 tuổi. Tôi hiện vẫn đang là nữ sinh cấp ba của một trường giáo dục thường xuyên, và chúng tôi sắp sửa thi tốt nghiệp. Tôi gặp cậu ấy vào những ngày đầu tiên của năm lớp 12, đó là một ngày đẹp trời hôm 23… Trong đám đông đông nghẹt người cùng tiếng xe cộ, hôm nay mình vô tình nhìn thấy ai đó rất giống cậu. Người đó dừng xe cách mình không xa, với góc nhìn nghiêng na ná cậu. Người đó cũng đi con xe wave màu trắng giống cậu, đội mũ bảo hiểm giống như cậu. Mình đã ngẩn ngơ đứng nhìn rất lâu...Mắt mình bị cận nên với khoảng cách như thế không thể nào nhìn rõ được. Giây phút ấy mình chỉ hy vọng người đó quay lại nhìn mình một cái, hy vọng người đó là cậu.Sau đó có tín hiệu đèn xanh, người đó nhanh nhảu chạy đi trước, mình vừa chen chúc khỏi đám người chật chội, vừa phóng xe theo như bay.Nếu người đó thật sự là cậu, mình cũng không biết phải nói câu gì đầu tiên nữa. Hoặc cũng có thể không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu bỏ đi.Thế rồi cuối cùng mình cũng đuổi theo kịp. Thì ra mình đã nhầm.:)Đó không phải là biển số xe của cậu, đó không phải là chiếc áo cậu vẫn hay mặc, đôi dép cậu hay mang. Bóng lưng cao lớn ấy càng không thể nào là cậu của mình được.:)Ừm, mình thật sự rất hụt hẫng. Tại sao không để mình gặp cậu một lần? Tại sao mình có thể nghĩ rằng sẽ dễ dàng gặp lại cậu như thế?Làm sao có thể...***Hà Nội, 09.08.2017...Mình xin lỗi, xin lỗi vì ngay cả cậu mà mình cũng nhìn nhầm cho được...:)