“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 17: Một mình trông phòng (2)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Hữu Nhàn sửng sốt, có chút bất ngờ, nhưng nàng ngay lập tức điều chỉnh thái độ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, bộ dáng đúng lý hợp tình .Trên thực tế, nàng đối với hẳn như thế mới là đúng lý hợp tình!“Chàng còn trở về sao? Ta tưởng rằng, chàng đã sớm quên mình đã thành thân rồi!”Hữu Nhàn lông mày kẻ đen tà chọn, hai tay sáp thắt lưng (chống nạnh) nói.Thuộc Phong chán ghét liếc nàng một cái ——Quả thực không phải nữ nhân.“Thành thân thì sao? Có điều luật nào quy định, sau khi thành thân chú rể phải quay về tân phòng?”Hắn khép hờ con mắt, khinh thường nhìn thẳng nàng.Hữu Nhàn giật mình, lập tức phản ứng nói :“Nhưng là Thiên Vũ pháp luật cũng quy định, trượng phu phải có nghĩa vụ với thê tử. Chàng đêm tân hôn bỏ rơi thê tử vừa thành thân, chính là đuối lý!”Thuộc Phong nhăn lại lông mày, nha đầu này cư nhiên vừa bước vào cửa liền dám cùng hắn tranh luận?“Bỏ rơi nữ nhân bình thường thì có lẽ là vậy, nhưng bỏ rơi loại đàn bà chanh chua thì cũng rất hợp tình, có chỗ nào đuối lí?”Thuộc Phong gảy nhẹ lông mày tuấn dật, khóe môi cười khẽ, ngồi xuống một bến ghế, chân dài dần chuyển hướng.Hữu Nhàn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như ảo thuật, chốc hồng lát bạch.“Chàng, chàng ——”Nàng cứ “chàng, chàng” nửa ngày, cũng rốt cuộc không tìm được lời phản bác hắn.Hắn cư nhiên châm chọc nàng là người đàn bà chanh chua!Lòng của nàng có cảm giác như bị một người hung hăn rút hết, tuy rằng trông có vẻ tâm lý rất cường đại, nhưng những lời chê nhạo cùng trào phúng của hắn, luôn làm nàng thấy khó quá ——Nàng là nhâm xing, nhưng không phải là không hề có cảm giác!Lúc này, thị tỳ đưa nước rửa mặt đẩy cửa tiến vào.“Vương gia, Vương phi cát tường.”Tỳ nữ phúc thân, Thuộc Phong gật đầu, còn Hữu Nhàn lại cao ngạo không rảnh mà để ý——Nàng đang sinh khí nha! Ai cũng đừng trêu chọc nàng vào lúc này!Nữ tỳ Tiểu Tâm bưng nước đến trước mặt Hữu Nhàn.“Vương Phi, nô tỳ đem nước rửa mặt tới cho người, hiện tại người có cần nô tì hầu hạ người rửa sạch mặt không?”Hữu Nhàn chau nhanh mày, trong bụng hỏa khí đang không có chỗ xả.Nàng bỗng nhiên nâng tay lật ngược bồn rửa mặt, nước trong chậu đổ xuống đất tung tóe.Tử Ngọc cùng nha hoàn kia toàn bộ trừng to mắt, kinh người vì hành động của Hữu Nhàn ——Trước mặt Vương gia, thật sự trước nay chưa có ai ” lớn mật” , chưa bao giờ có nữ nhân nào dám làm càn như vậy!“Ngươi điên đủ chưa? !”Thuộc Phong dò xét đen tối đôi mắt, lạnh lùng hỏi lại.Hắn thấy thật may mắn là chưa có trở về qua đêm, thậm chí hắn sáng nay cũng không muốn tới đây!Hoàn toàn là một nha đầu điêu ngoa không thuốc chữa, vừa gặp nàng liền đau đầu, còn không bằng đừng cho nàng xuất hiện trước mắt, cứ nhắm mắt làm ngơ!“Là chàng làm sai trước, lại còn dám to tiếng với ta!”Hữu Nhàn nói mang âm điệu ủy khuất , nhưng vẫn như cũ quật cường thẳng thắn tiểu thân thể, cường ngạnh nói.
Hữu Nhàn
sửng sốt, có chút bất ngờ, nhưng nàng ngay lập tức điều chỉnh thái độ,
khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, bộ dáng đúng lý hợp tình .
Trên thực tế, nàng đối với hẳn như thế mới là đúng lý hợp tình!
“Chàng còn trở về sao? Ta tưởng rằng, chàng đã sớm quên mình đã thành thân rồi!”
Hữu Nhàn lông mày kẻ đen tà chọn, hai tay sáp thắt lưng (chống nạnh) nói.
Thuộc Phong chán ghét liếc nàng một cái ——
Quả thực không phải nữ nhân.
“Thành thân thì sao? Có điều luật nào quy định, sau khi thành thân chú rể phải quay về tân phòng?”
Hắn khép hờ con mắt, khinh thường nhìn thẳng nàng.
Hữu Nhàn giật mình, lập tức phản ứng nói :
“Nhưng là Thiên Vũ pháp luật cũng quy định, trượng phu phải có nghĩa vụ với
thê tử. Chàng đêm tân hôn bỏ rơi thê tử vừa thành thân, chính là đuối
lý!”
Thuộc Phong nhăn lại lông mày, nha đầu này cư nhiên vừa bước vào cửa liền dám cùng hắn tranh luận?
“Bỏ rơi nữ nhân bình thường thì có lẽ là vậy, nhưng bỏ rơi loại đàn bà chanh chua thì cũng rất hợp tình, có chỗ nào đuối lí?”
Thuộc Phong gảy nhẹ lông mày tuấn dật, khóe môi cười khẽ, ngồi xuống một bến ghế, chân dài dần chuyển hướng.
Hữu Nhàn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như ảo thuật, chốc hồng lát bạch.
“Chàng, chàng ——”
Nàng cứ “chàng, chàng” nửa ngày, cũng rốt cuộc không tìm được lời phản bác hắn.
Hắn cư nhiên châm chọc nàng là người đàn bà chanh chua!
Lòng của
nàng có cảm giác như bị một người hung hăn rút hết, tuy rằng trông có vẻ tâm lý rất cường đại, nhưng những lời chê nhạo cùng trào phúng của hắn, luôn làm nàng thấy khó quá ——
Nàng là nhâm xing, nhưng không phải là không hề có cảm giác!
Lúc này, thị tỳ đưa nước rửa mặt đẩy cửa tiến vào.
“Vương gia, Vương phi cát tường.”
Tỳ nữ phúc thân, Thuộc Phong gật đầu, còn Hữu Nhàn lại cao ngạo không rảnh mà để ý——
Nàng đang sinh khí nha! Ai cũng đừng trêu chọc nàng vào lúc này!
Nữ tỳ Tiểu Tâm bưng nước đến trước mặt Hữu Nhàn.
“Vương Phi, nô tỳ đem nước rửa mặt tới cho người, hiện tại người có cần nô tì hầu hạ người rửa sạch mặt không?”
Hữu Nhàn chau nhanh mày, trong bụng hỏa khí đang không có chỗ xả.
Nàng bỗng nhiên nâng tay lật ngược bồn rửa mặt, nước trong chậu đổ xuống đất tung tóe.
Tử Ngọc cùng nha hoàn kia toàn bộ trừng to mắt, kinh người vì hành động của Hữu Nhàn ——
Trước mặt Vương gia, thật sự trước nay chưa có ai ” lớn mật” , chưa bao giờ có nữ nhân nào dám làm càn như vậy!
“Ngươi điên đủ chưa? !”
Thuộc Phong dò xét đen tối đôi mắt, lạnh lùng hỏi lại.
Hắn thấy thật may mắn là chưa có trở về qua đêm, thậm chí hắn sáng nay cũng không muốn tới đây!
Hoàn toàn là một nha đầu điêu ngoa không thuốc chữa, vừa gặp nàng liền đau đầu, còn
không bằng đừng cho nàng xuất hiện trước mắt, cứ nhắm mắt làm ngơ!
“Là chàng làm sai trước, lại còn dám to tiếng với ta!”
Hữu Nhàn nói mang âm điệu ủy khuất , nhưng vẫn như cũ quật cường thẳng thắn tiểu thân thể, cường ngạnh nói.
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Hữu Nhàn sửng sốt, có chút bất ngờ, nhưng nàng ngay lập tức điều chỉnh thái độ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, bộ dáng đúng lý hợp tình .Trên thực tế, nàng đối với hẳn như thế mới là đúng lý hợp tình!“Chàng còn trở về sao? Ta tưởng rằng, chàng đã sớm quên mình đã thành thân rồi!”Hữu Nhàn lông mày kẻ đen tà chọn, hai tay sáp thắt lưng (chống nạnh) nói.Thuộc Phong chán ghét liếc nàng một cái ——Quả thực không phải nữ nhân.“Thành thân thì sao? Có điều luật nào quy định, sau khi thành thân chú rể phải quay về tân phòng?”Hắn khép hờ con mắt, khinh thường nhìn thẳng nàng.Hữu Nhàn giật mình, lập tức phản ứng nói :“Nhưng là Thiên Vũ pháp luật cũng quy định, trượng phu phải có nghĩa vụ với thê tử. Chàng đêm tân hôn bỏ rơi thê tử vừa thành thân, chính là đuối lý!”Thuộc Phong nhăn lại lông mày, nha đầu này cư nhiên vừa bước vào cửa liền dám cùng hắn tranh luận?“Bỏ rơi nữ nhân bình thường thì có lẽ là vậy, nhưng bỏ rơi loại đàn bà chanh chua thì cũng rất hợp tình, có chỗ nào đuối lí?”Thuộc Phong gảy nhẹ lông mày tuấn dật, khóe môi cười khẽ, ngồi xuống một bến ghế, chân dài dần chuyển hướng.Hữu Nhàn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như ảo thuật, chốc hồng lát bạch.“Chàng, chàng ——”Nàng cứ “chàng, chàng” nửa ngày, cũng rốt cuộc không tìm được lời phản bác hắn.Hắn cư nhiên châm chọc nàng là người đàn bà chanh chua!Lòng của nàng có cảm giác như bị một người hung hăn rút hết, tuy rằng trông có vẻ tâm lý rất cường đại, nhưng những lời chê nhạo cùng trào phúng của hắn, luôn làm nàng thấy khó quá ——Nàng là nhâm xing, nhưng không phải là không hề có cảm giác!Lúc này, thị tỳ đưa nước rửa mặt đẩy cửa tiến vào.“Vương gia, Vương phi cát tường.”Tỳ nữ phúc thân, Thuộc Phong gật đầu, còn Hữu Nhàn lại cao ngạo không rảnh mà để ý——Nàng đang sinh khí nha! Ai cũng đừng trêu chọc nàng vào lúc này!Nữ tỳ Tiểu Tâm bưng nước đến trước mặt Hữu Nhàn.“Vương Phi, nô tỳ đem nước rửa mặt tới cho người, hiện tại người có cần nô tì hầu hạ người rửa sạch mặt không?”Hữu Nhàn chau nhanh mày, trong bụng hỏa khí đang không có chỗ xả.Nàng bỗng nhiên nâng tay lật ngược bồn rửa mặt, nước trong chậu đổ xuống đất tung tóe.Tử Ngọc cùng nha hoàn kia toàn bộ trừng to mắt, kinh người vì hành động của Hữu Nhàn ——Trước mặt Vương gia, thật sự trước nay chưa có ai ” lớn mật” , chưa bao giờ có nữ nhân nào dám làm càn như vậy!“Ngươi điên đủ chưa? !”Thuộc Phong dò xét đen tối đôi mắt, lạnh lùng hỏi lại.Hắn thấy thật may mắn là chưa có trở về qua đêm, thậm chí hắn sáng nay cũng không muốn tới đây!Hoàn toàn là một nha đầu điêu ngoa không thuốc chữa, vừa gặp nàng liền đau đầu, còn không bằng đừng cho nàng xuất hiện trước mắt, cứ nhắm mắt làm ngơ!“Là chàng làm sai trước, lại còn dám to tiếng với ta!”Hữu Nhàn nói mang âm điệu ủy khuất , nhưng vẫn như cũ quật cường thẳng thắn tiểu thân thể, cường ngạnh nói.