Tác giả:

“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…

Chương 29: Tích cực biểu hiện (4)

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Sẽ không ! Chỉ cần mỗi ngày đều có thể vì chàng chuẩn bị đồ ăn, cho dù có bao nhiêu vất vả, ta cũng sẽ không oán hận nửa câu!” Hữu Nhàn tích cực nói.Lâu đại nương phúng cười khinh xuy một tiếng:“Ta xem Vương Phi nương nương thân chi kiều thể, mọi việc đều có hạ nhân hầu hạ, vạn nhất có bị phỏng hay là cắt phải tay, phản vi bất mỹ. Chúng ta làm nô tài, cũng chịu trách nhiệm không nổi.”Lời nói của nàng sắc bén, câu chữ đều là hướng Hữu Nhàn mà đến!“Đại nương, ta thật sự rất muốn bắt chước. Ta sẽ không sợ bẩn sợ mệt, cũng không yếu ớt, ngươi hãy dạy ta đi!”Hữu Nhàn nghiêm túc nhìn Lâu đại nương, nàng đơn thuần đến nỗi không có nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Lâu đại nương.“Vương Phi kiên trì như vậy, không phải cố ý làm cho nô tài khó xử sao?” Lâu đại nương chống đối.Hữu Nhàn tội nghiệp nhìn nàng.“Ta bất quá chính là muốn học nấu cơm thôi. . . . . .”“Được thôi, nếu Vương Phi đã mở kim khẩu, chúng ta đâu dám can đảm nói nửa câu ‘ không ’?”Lâu đại nương ngượng ngùng nói, thực sự là không cam lòng.Hữu Nhàn hồn nhiên nhếch môi cười.“Vậy phiền toái đại nương .”“Phiền toái thì không dám.” Lâu đại nương không toan không lạt (không nóng không lạnh) nói,” Vương Phi muốn học làm đồ ăn gì ?”Hữu Nhàn ngẩng đầu nhỏ lên, sửng sốt không biết nên nói món gì.“Ta không biết Vương gia thích ăn cái gì, hôm nay học làm đồ ăn chàng thích nhất đi!”Lâu đại nương nhíu mày.“Cách làm đồ ăn Vương gia thích nhất tương đối phức tạp. Xem người làn da mịn màng, mười ngón bình thường khẳng định ngay cả thủy cũng không chạm vào, vẫn nên làm đồ ăn đơn giản đi!”“Không cần! Liền làm đồ chàng thích ăn nhất!”Hữu Nhàn vừa nghe đồ hắn thích, liền bất chấp mình là lần đầu tiên xuống bếp, cao hứng phấn chấn đảm nhiệm nhiều việc.“Vương Phi lần này dụng tâm, tự nhiên là không thể tốt hơn.”Lâu đại nương cười thầm, nàng chẳng qua dùng một tiểu kế cố ý trêu đùa, ngu xuẩn nha đầu này liền ngoan ngoãn mắc bẫy.“Vương gia thích ăn dấm đường cá nhất .”Nàng vừa nói xong, nhóm trù công một bên đứng trong bóng tối, nháy mắt lẫn nhau, nhếch miệng cười trộm.“Đại nương, ngươi nói nhanh lên, đồ ăn này làm như thế nào?”Hữu Nhàn gấp gáp không thể chờ hỏi.Lâu đại nương cười nhẹ, lời nói giống như khẩu quyết đẫ thuộc làu làu:“Cá chim trắng cạo vảy, lấy hết nội tạng, cá thân hai mặt các hoa sổ đao, vải lên gừng ti, di nhập chõ chưng chín. Sau đó lại dùng dao hạ xuống, điệu hát Tây Bì và Nhị Hoàng trong hí khúc tựu ra oa. Tận lực bồi tiếp nước rồi, muốn dùng sinh trừu, già trừu, gừng, muối, đường, dấm chua, rượu ấn tỉ lệ điều chế, thẳng nấu đến mùi đi ra. Sau đó đem cá lại nhập oa, dùng Tiểu Hỏa đôn, cuối cùng giội lên sáng sớm điều phối tốt tiếu nước có thể.”

“Sẽ không ! Chỉ cần mỗi ngày đều có thể vì chàng chuẩn bị đồ ăn, cho dù có bao nhiêu vất vả, ta cũng sẽ không oán hận nửa câu!” Hữu Nhàn tích cực nói.

Lâu đại nương phúng cười khinh xuy một tiếng:

“Ta
xem Vương Phi nương nương thân chi kiều thể, mọi việc đều có hạ nhân hầu hạ, vạn nhất có bị phỏng hay là cắt phải tay, phản vi bất mỹ. Chúng ta
làm nô tài, cũng chịu trách nhiệm không nổi.”

Lời nói của nàng sắc bén, câu chữ đều là hướng Hữu Nhàn mà đến!

“Đại nương, ta thật sự rất muốn bắt chước. Ta sẽ không sợ bẩn sợ mệt, cũng không yếu ớt, ngươi hãy dạy ta đi!”

Hữu Nhàn nghiêm túc nhìn Lâu đại nương, nàng đơn thuần đến nỗi không có nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Lâu đại nương.

“Vương Phi kiên trì như vậy, không phải cố ý làm cho nô tài khó xử sao?” Lâu đại nương chống đối.

Hữu Nhàn tội nghiệp nhìn nàng.

“Ta bất quá chính là muốn học nấu cơm thôi. . . . . .”

“Được thôi, nếu Vương Phi đã mở kim khẩu, chúng ta đâu dám can đảm nói nửa câu ‘ không ’?”

Lâu đại nương ngượng ngùng nói, thực sự là không cam lòng.

Hữu Nhàn hồn nhiên nhếch môi cười.

“Vậy phiền toái đại nương .”

“Phiền toái thì không dám.” Lâu đại nương không toan không lạt (không nóng không lạnh) nói,” Vương Phi muốn học làm đồ ăn gì ?”

Hữu Nhàn ngẩng đầu nhỏ lên, sửng sốt không biết nên nói món gì.

“Ta không biết Vương gia thích ăn cái gì, hôm nay học làm đồ ăn chàng thích nhất đi!”

Lâu đại nương nhíu mày.

“Cách làm đồ ăn Vương gia thích nhất tương đối phức tạp. Xem người làn da mịn màng,
mười ngón bình thường khẳng định ngay cả thủy cũng không chạm vào, vẫn
nên làm đồ ăn đơn giản đi!”

“Không cần! Liền làm đồ chàng thích ăn nhất!”

Hữu Nhàn vừa nghe đồ hắn thích, liền bất chấp mình là lần đầu tiên xuống bếp, cao hứng phấn chấn đảm nhiệm nhiều việc.

“Vương Phi lần này dụng tâm, tự nhiên là không thể tốt hơn.”

Lâu đại nương cười thầm, nàng chẳng qua dùng một tiểu kế cố ý trêu đùa, ngu xuẩn nha đầu này liền ngoan ngoãn mắc bẫy.

“Vương gia thích ăn dấm đường cá nhất .”

Nàng vừa nói xong, nhóm trù công một bên đứng trong bóng tối, nháy mắt lẫn nhau, nhếch miệng cười trộm.

“Đại nương, ngươi nói nhanh lên, đồ ăn này làm như thế nào?”

Hữu Nhàn gấp gáp không thể chờ hỏi.

Lâu đại nương cười nhẹ, lời nói giống như khẩu quyết đẫ thuộc làu làu:

“Cá
chim trắng cạo vảy, lấy hết nội tạng, cá thân hai mặt các hoa sổ đao,
vải lên gừng ti, di nhập chõ chưng chín. Sau đó lại dùng dao hạ xuống,
điệu hát Tây Bì và Nhị Hoàng trong hí khúc tựu ra oa. Tận lực bồi tiếp
nước rồi, muốn dùng sinh trừu, già trừu, gừng, muối, đường, dấm chua,
rượu ấn tỉ lệ điều chế, thẳng nấu đến mùi đi ra. Sau đó đem cá lại nhập
oa, dùng Tiểu Hỏa đôn, cuối cùng giội lên sáng sớm điều phối tốt tiếu
nước có thể.”

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Sẽ không ! Chỉ cần mỗi ngày đều có thể vì chàng chuẩn bị đồ ăn, cho dù có bao nhiêu vất vả, ta cũng sẽ không oán hận nửa câu!” Hữu Nhàn tích cực nói.Lâu đại nương phúng cười khinh xuy một tiếng:“Ta xem Vương Phi nương nương thân chi kiều thể, mọi việc đều có hạ nhân hầu hạ, vạn nhất có bị phỏng hay là cắt phải tay, phản vi bất mỹ. Chúng ta làm nô tài, cũng chịu trách nhiệm không nổi.”Lời nói của nàng sắc bén, câu chữ đều là hướng Hữu Nhàn mà đến!“Đại nương, ta thật sự rất muốn bắt chước. Ta sẽ không sợ bẩn sợ mệt, cũng không yếu ớt, ngươi hãy dạy ta đi!”Hữu Nhàn nghiêm túc nhìn Lâu đại nương, nàng đơn thuần đến nỗi không có nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Lâu đại nương.“Vương Phi kiên trì như vậy, không phải cố ý làm cho nô tài khó xử sao?” Lâu đại nương chống đối.Hữu Nhàn tội nghiệp nhìn nàng.“Ta bất quá chính là muốn học nấu cơm thôi. . . . . .”“Được thôi, nếu Vương Phi đã mở kim khẩu, chúng ta đâu dám can đảm nói nửa câu ‘ không ’?”Lâu đại nương ngượng ngùng nói, thực sự là không cam lòng.Hữu Nhàn hồn nhiên nhếch môi cười.“Vậy phiền toái đại nương .”“Phiền toái thì không dám.” Lâu đại nương không toan không lạt (không nóng không lạnh) nói,” Vương Phi muốn học làm đồ ăn gì ?”Hữu Nhàn ngẩng đầu nhỏ lên, sửng sốt không biết nên nói món gì.“Ta không biết Vương gia thích ăn cái gì, hôm nay học làm đồ ăn chàng thích nhất đi!”Lâu đại nương nhíu mày.“Cách làm đồ ăn Vương gia thích nhất tương đối phức tạp. Xem người làn da mịn màng, mười ngón bình thường khẳng định ngay cả thủy cũng không chạm vào, vẫn nên làm đồ ăn đơn giản đi!”“Không cần! Liền làm đồ chàng thích ăn nhất!”Hữu Nhàn vừa nghe đồ hắn thích, liền bất chấp mình là lần đầu tiên xuống bếp, cao hứng phấn chấn đảm nhiệm nhiều việc.“Vương Phi lần này dụng tâm, tự nhiên là không thể tốt hơn.”Lâu đại nương cười thầm, nàng chẳng qua dùng một tiểu kế cố ý trêu đùa, ngu xuẩn nha đầu này liền ngoan ngoãn mắc bẫy.“Vương gia thích ăn dấm đường cá nhất .”Nàng vừa nói xong, nhóm trù công một bên đứng trong bóng tối, nháy mắt lẫn nhau, nhếch miệng cười trộm.“Đại nương, ngươi nói nhanh lên, đồ ăn này làm như thế nào?”Hữu Nhàn gấp gáp không thể chờ hỏi.Lâu đại nương cười nhẹ, lời nói giống như khẩu quyết đẫ thuộc làu làu:“Cá chim trắng cạo vảy, lấy hết nội tạng, cá thân hai mặt các hoa sổ đao, vải lên gừng ti, di nhập chõ chưng chín. Sau đó lại dùng dao hạ xuống, điệu hát Tây Bì và Nhị Hoàng trong hí khúc tựu ra oa. Tận lực bồi tiếp nước rồi, muốn dùng sinh trừu, già trừu, gừng, muối, đường, dấm chua, rượu ấn tỉ lệ điều chế, thẳng nấu đến mùi đi ra. Sau đó đem cá lại nhập oa, dùng Tiểu Hỏa đôn, cuối cùng giội lên sáng sớm điều phối tốt tiếu nước có thể.”

Chương 29: Tích cực biểu hiện (4)