“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 46: Muốn học cưỡi ngựa (2)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Hữu Nhàn mắt choáng váng, sợ đến quên buông tay.May mắn Tần Tương tay mắt lanh lẹ, đem Hữu Nhàn kéo xuống, sau đó dùng tai bắt lấy dây cương.Ngự Trì bạo khiêu một trận, sau khi được Tần Tương trấn an, rất nhanh an tĩnh lại.“Nó. . . . . . Nó thật hung dữ!”Hữu Nhàn sợ tới mức trừng lớn mắt, nàng cuối cùng cũng thấy được sự lợi hại của Ngự Trì, bả vai không nhịn được run lên.“Cho nên, ta mới bảo người không thể chọn Ngự Trì. Người vừa mới học, vẫn nên chọn lê mã tương đối khá, Ngự Trì chỉ nghe lời Vương gia…, ta cũng rất khó khống chế nó.”“Nha.”Hữu Nhàn biết sai lên tiếng trả lời, bắt đầu cẩn thận quan sát ngoại hình Ngự Trì ——Lông của nó sáng bóng xinh đẹp, dưới ánh mặt trời hồng giống máu tiên diễm.Nàng tuy không phải người trong nghề, nhưng chỉ xem thân thể cùng tỉ lệ của nó, cũng biết nó nhất định là cực kỳ quý hiếm, là loại thượng thừa mã.Thừa dịp Hữu Nhàn còn đang sững sờ, Tần Tương từ chuồng ngựa dắt ra một lê mã.“Vương Phi nương nương, người thử khống chế nó xem.”Hữu Nhàn đem ánh mắt chuyển dời đến con ngựa bên cạnh Tần Tương.Nàng đi tới, con ngựa này vừa thấy cũng biết không bằng Ngự Trì, bất quá cũng được coi như ngựa tốt.“Nó tên gọi là gì?”Tần Tương nhíu mày nghĩ nghĩ.“Hình như vẫn chưa có tên.”Hữu Nhàn Linh cơ vừa động, lộ ra hàm răng trắng muốt.“Thuộc Phong cưỡi con ngựa kêu Ngự Trì, ngựa của ta kêu Ngự Sính là được, Nhất Trì Nhất Sính, vừa vặn ghép thành đôi.”“Ghép thành đôi?”“Đúng a! Ta cùng Thuộc Phong là phu thê mà!”Hữu Nhàn hồn nhiên chớp mi, ánh mắt trong sáng làm cho Tần Tương không nhẫn tâm đả kích nàng ——Cho dù là người mù cũng nhìn ra, Vương Phi thật sự thực thích Vương gia, nhưng Vương gia đối với nàng một chút hảo cảm cũng không có.Chỉ sợ nhiệt tình của nàng, đều phải hóa thành muối bỏ biển.Trong khi Tần Tương thất thần, Hữu Nhàn đã sải bước lưng ngựa.“Tần Tương, ta cưỡi Ngự Sính ra đồng cỏ dạo một vòng ! Giá ——”Hữu Nhàn học bộ dạng Thuộc Phong, giục ngựa giơ roi, hành động can đảm, nhưng lại khiến Tần Tương đứng trên mặt đất sợ chết khiếp!“Vương Phi! Người còn không biết kĩ thuật cơ bản, làm như vậy rất nguy hiểm a!”Tần Tương đuổi theo ở phía sau, hắn căn bản không đoán được lá gan của nàng lại lớn đến vậyHữu Nhàn hoàn toàn không hiểu gì, càng không ngừng hướng bụng ngựa loạn đánh roi.“Nó như thế nào chạy loạn, một chút cũng không dịu ngoan, một chút cũng không hảo ngoạn!!”Ngự Sính bị kinh hãi, gào to một tiếng, liền dọc theo mã tràng mà phóng, Hữu Nhàn ở trên lưng ngựa ngã trái ngã phải, không ngừng kêu khổ.“Tổ tông của ta nương nương, không cần vội! Người chỉ cần giữ chặt lấy cương ngựa, nó sẽ bình tĩnh trở lại !”Tần Tương hướng về phía Hữu Nhàn hô to, gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra.“A——”
Hữu Nhàn mắt choáng váng, sợ đến quên buông tay.
May mắn Tần Tương tay mắt lanh lẹ, đem Hữu Nhàn kéo xuống, sau đó dùng tai bắt lấy dây cương.
Ngự Trì bạo khiêu một trận, sau khi được Tần Tương trấn an, rất nhanh an tĩnh lại.
“Nó. . . . . . Nó thật hung dữ!”
Hữu Nhàn sợ tới mức trừng lớn mắt, nàng cuối cùng cũng thấy được sự lợi hại của Ngự Trì, bả vai không nhịn được run lên.
“Cho nên, ta mới bảo người không thể chọn Ngự Trì. Người vừa mới học, vẫn
nên chọn lê mã tương đối khá, Ngự Trì chỉ nghe lời Vương gia…, ta cũng
rất khó khống chế nó.”
“Nha.”
Hữu Nhàn biết sai lên tiếng trả lời, bắt đầu cẩn thận quan sát ngoại hình Ngự Trì ——
Lông của nó sáng bóng xinh đẹp, dưới ánh mặt trời hồng giống máu tiên diễm.
Nàng tuy
không phải người trong nghề, nhưng chỉ xem thân thể cùng tỉ lệ của nó,
cũng biết nó nhất định là cực kỳ quý hiếm, là loại thượng thừa mã.
Thừa dịp Hữu Nhàn còn đang sững sờ, Tần Tương từ chuồng ngựa dắt ra một lê mã.
“Vương Phi nương nương, người thử khống chế nó xem.”
Hữu Nhàn đem ánh mắt chuyển dời đến con ngựa bên cạnh Tần Tương.
Nàng đi tới, con ngựa này vừa thấy cũng biết không bằng Ngự Trì, bất quá cũng được coi như ngựa tốt.
“Nó tên gọi là gì?”
Tần Tương nhíu mày nghĩ nghĩ.
“Hình như vẫn chưa có tên.”
Hữu Nhàn Linh cơ vừa động, lộ ra hàm răng trắng muốt.
“Thuộc Phong cưỡi con ngựa kêu Ngự Trì, ngựa của ta kêu Ngự Sính là được, Nhất Trì Nhất Sính, vừa vặn ghép thành đôi.”
“Ghép thành đôi?”
“Đúng a! Ta cùng Thuộc Phong là phu thê mà!”
Hữu Nhàn hồn nhiên chớp mi, ánh mắt trong sáng làm cho Tần Tương không nhẫn tâm đả kích nàng ——
Cho dù là
người mù cũng nhìn ra, Vương Phi thật sự thực thích Vương gia, nhưng
Vương gia đối với nàng một chút hảo cảm cũng không có.
Chỉ sợ nhiệt tình của nàng, đều phải hóa thành muối bỏ biển.
Trong khi Tần Tương thất thần, Hữu Nhàn đã sải bước lưng ngựa.
“Tần Tương, ta cưỡi Ngự Sính ra đồng cỏ dạo một vòng ! Giá ——”
Hữu Nhàn học bộ dạng Thuộc Phong, giục ngựa giơ roi, hành động can đảm, nhưng lại khiến Tần Tương đứng trên mặt đất sợ chết khiếp!
“Vương Phi! Người còn không biết kĩ thuật cơ bản, làm như vậy rất nguy hiểm a!”
Tần Tương đuổi theo ở phía sau, hắn căn bản không đoán được lá gan của nàng lại lớn đến vậy
Hữu Nhàn hoàn toàn không hiểu gì, càng không ngừng hướng bụng ngựa loạn đánh roi.
“Nó như thế nào chạy loạn, một chút cũng không dịu ngoan, một chút cũng không hảo ngoạn!!”
Ngự Sính bị
kinh hãi, gào to một tiếng, liền dọc theo mã tràng mà phóng, Hữu Nhàn ở
trên lưng ngựa ngã trái ngã phải, không ngừng kêu khổ.
“Tổ tông của ta nương nương, không cần vội! Người chỉ cần giữ chặt lấy cương ngựa, nó sẽ bình tĩnh trở lại !”
Tần Tương hướng về phía Hữu Nhàn hô to, gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra.
“A——”
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Hữu Nhàn mắt choáng váng, sợ đến quên buông tay.May mắn Tần Tương tay mắt lanh lẹ, đem Hữu Nhàn kéo xuống, sau đó dùng tai bắt lấy dây cương.Ngự Trì bạo khiêu một trận, sau khi được Tần Tương trấn an, rất nhanh an tĩnh lại.“Nó. . . . . . Nó thật hung dữ!”Hữu Nhàn sợ tới mức trừng lớn mắt, nàng cuối cùng cũng thấy được sự lợi hại của Ngự Trì, bả vai không nhịn được run lên.“Cho nên, ta mới bảo người không thể chọn Ngự Trì. Người vừa mới học, vẫn nên chọn lê mã tương đối khá, Ngự Trì chỉ nghe lời Vương gia…, ta cũng rất khó khống chế nó.”“Nha.”Hữu Nhàn biết sai lên tiếng trả lời, bắt đầu cẩn thận quan sát ngoại hình Ngự Trì ——Lông của nó sáng bóng xinh đẹp, dưới ánh mặt trời hồng giống máu tiên diễm.Nàng tuy không phải người trong nghề, nhưng chỉ xem thân thể cùng tỉ lệ của nó, cũng biết nó nhất định là cực kỳ quý hiếm, là loại thượng thừa mã.Thừa dịp Hữu Nhàn còn đang sững sờ, Tần Tương từ chuồng ngựa dắt ra một lê mã.“Vương Phi nương nương, người thử khống chế nó xem.”Hữu Nhàn đem ánh mắt chuyển dời đến con ngựa bên cạnh Tần Tương.Nàng đi tới, con ngựa này vừa thấy cũng biết không bằng Ngự Trì, bất quá cũng được coi như ngựa tốt.“Nó tên gọi là gì?”Tần Tương nhíu mày nghĩ nghĩ.“Hình như vẫn chưa có tên.”Hữu Nhàn Linh cơ vừa động, lộ ra hàm răng trắng muốt.“Thuộc Phong cưỡi con ngựa kêu Ngự Trì, ngựa của ta kêu Ngự Sính là được, Nhất Trì Nhất Sính, vừa vặn ghép thành đôi.”“Ghép thành đôi?”“Đúng a! Ta cùng Thuộc Phong là phu thê mà!”Hữu Nhàn hồn nhiên chớp mi, ánh mắt trong sáng làm cho Tần Tương không nhẫn tâm đả kích nàng ——Cho dù là người mù cũng nhìn ra, Vương Phi thật sự thực thích Vương gia, nhưng Vương gia đối với nàng một chút hảo cảm cũng không có.Chỉ sợ nhiệt tình của nàng, đều phải hóa thành muối bỏ biển.Trong khi Tần Tương thất thần, Hữu Nhàn đã sải bước lưng ngựa.“Tần Tương, ta cưỡi Ngự Sính ra đồng cỏ dạo một vòng ! Giá ——”Hữu Nhàn học bộ dạng Thuộc Phong, giục ngựa giơ roi, hành động can đảm, nhưng lại khiến Tần Tương đứng trên mặt đất sợ chết khiếp!“Vương Phi! Người còn không biết kĩ thuật cơ bản, làm như vậy rất nguy hiểm a!”Tần Tương đuổi theo ở phía sau, hắn căn bản không đoán được lá gan của nàng lại lớn đến vậyHữu Nhàn hoàn toàn không hiểu gì, càng không ngừng hướng bụng ngựa loạn đánh roi.“Nó như thế nào chạy loạn, một chút cũng không dịu ngoan, một chút cũng không hảo ngoạn!!”Ngự Sính bị kinh hãi, gào to một tiếng, liền dọc theo mã tràng mà phóng, Hữu Nhàn ở trên lưng ngựa ngã trái ngã phải, không ngừng kêu khổ.“Tổ tông của ta nương nương, không cần vội! Người chỉ cần giữ chặt lấy cương ngựa, nó sẽ bình tĩnh trở lại !”Tần Tương hướng về phía Hữu Nhàn hô to, gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra.“A——”