“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 49: Muốn học cưỡi ngựa (5)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Nhìn cái gì mà nhìn? Nước miếng đều rơi hết xuống rồi kìa, thực hoài nghi ngươi có phải nữ nhân hay không!” (vì thời đó nữ nhân mà nhìn chằm chằm vào nam nhân khác sẽ bị coi là không có nữ tắc thì phải)Hắn còn đang định bội phục nàng, vừa ngẩng đầu lên cư nhiên thấy hai mắt nàng nhìn mình chăm chú, miệng mở ra, một bộ thèm thuồng háo sắc!Có thể ở tình huống gãy chân mà vẫn nhàn rỗi được như vậy, nàng đích xác là cực phẩm trong cực phẩm!“Tần Tương, đem nàng trở về!”Thuộc Phong đứng lên, căm hận trừng mắt nhìn nàng một cái, chợt thấy hảo tâm vừa rồi của mình thực dư thừa, loại nữ nhân ngốc này căn bản không đáng để hắn tự mình mang nàng trở về phòng khám và chữa bệnh.“Nga!”Tần Tương nhận được mệnh lệnh, lập tức đi nâng Hữu Nhàn.Hữu Nhàn ngồi bất động.“Thuộc Phong, xương đùi thiếp bị gãy.”Hai mắt mong chờ, thử gợi lên đồng tình của hắn.“Ta biết!”Hắn tức giận nói.“Vậy không phải chàng nên cõng thiếp trở về sao?”“Ta cõng ngươi?” Thuộc Phong đột nhiên trừng to mắt. “Nằm mơ đi!”Xú nha đầu không biết trời cao đất rộng!Tần Tương cõng Hữu Nhàn lên lưng.“Vương Phi nương nương, cứ để ta cõng người trở về đi!”Hữu Nhàn ủy khuất mấp máy môi, không cam lòng nói.“Thiếp không cần, chàng không cõng thiếp trở về, thiếp liền ngồi chết dí ở chỗ này luôn!”Hữu Nhàn sức lực lại nổi lên, nếu không thừa thời cơ hiện tại chiếm tiện nghi của hắn thì sau này khi bị phạt, chắc mình phải chờ thêm một thời gian dài nữa mới được thấy hắn!Tần Tương bất đắc dĩ đứng lên, thở dài nhìn hai người đang giằng co.Hữu Nhàn chau mày nhìn Thuộc Phong, Thuộc Phong trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng.“Nhiều nhất. . . . . . Nhiều nhất thiếp đáp ứng chàng, chỉ cần ngươi khẳng cõng ta trở về, ta không bao giờ đến mã phòng quấy rối nữa. . . . . .”Hữu Nhàn bị mâu quang mãnh liệt của hắn nhìn vào làm cho sợ hãi, không có cốt khí mà thỏa hiệp.Thuộc Phong nhìn chằm chằm nàng đang toát mồ hôi lạnh thật lâu sau ——Không tệ lắm! Cư nhiên dám cùng hắn đàm điều kiện?Sau một lúc lâu rốt cục cho phép:“Ngươi tốt nhất nói được thì làm được!”Vì muốn thoát khỏi dây dưa phiền phức, Thuộc Phong quyết định lại tin tưởng nàng một lần.“Ừ!”Hữu Nhàn như là đêm tối gặp được ánh rạng đông, gật đầu giống như bằm tỏi, sớm không biết đau là gì nữa.Hắn ngồi xuống, một tay kéo tay Hữu Nhàn vòng qua cổ hắn, một tay vòng qua đằng sau đặt lên mông nàng, đem nàng chặt chẽ cố định trên người mình.Hữu Nhàn ý thức được tay hắn đang đặt ở … của mình, không khỏi thấm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn.“Thuộc Phong. . . . . .Tay chàng. . . . . .”Hữu Nhàn thẹn thùng mở miệng.Thuộc Phong hiểu ý, giương môi cười ác liệt, không chỉ có không thay đổi tư thế, ngược lại còn lấy tay kia nâng đầu gối của nàng lên.“Ách. . . . . . .”Hữu Nhàn đổ hút một hơi khí lạnh.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nước miếng đều rơi hết xuống rồi kìa, thực hoài nghi ngươi có phải nữ nhân hay không!” (vì thời đó nữ nhân mà nhìn chằm chằm vào nam nhân khác sẽ bị coi là không có nữ tắc thì phải)
Hắn còn đang định bội phục nàng, vừa ngẩng đầu lên cư nhiên thấy hai mắt nàng nhìn
mình chăm chú, miệng mở ra, một bộ thèm thuồng háo sắc!
Có thể ở tình huống gãy chân mà vẫn nhàn rỗi được như vậy, nàng đích xác là cực phẩm trong cực phẩm!
“Tần Tương, đem nàng trở về!”
Thuộc Phong
đứng lên, căm hận trừng mắt nhìn nàng một cái, chợt thấy hảo tâm vừa rồi của mình thực dư thừa, loại nữ nhân ngốc này căn bản không đáng để hắn
tự mình mang nàng trở về phòng khám và chữa bệnh.
“Nga!”
Tần Tương nhận được mệnh lệnh, lập tức đi nâng Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn ngồi bất động.
“Thuộc Phong, xương đùi thiếp bị gãy.”
Hai mắt mong chờ, thử gợi lên đồng tình của hắn.
“Ta biết!”
Hắn tức giận nói.
“Vậy không phải chàng nên cõng thiếp trở về sao?”
“Ta cõng ngươi?” Thuộc Phong đột nhiên trừng to mắt. “Nằm mơ đi!”
Xú nha đầu không biết trời cao đất rộng!
Tần Tương cõng Hữu Nhàn lên lưng.
“Vương Phi nương nương, cứ để ta cõng người trở về đi!”
Hữu Nhàn ủy khuất mấp máy môi, không cam lòng nói.
“Thiếp không cần, chàng không cõng thiếp trở về, thiếp liền ngồi chết dí ở chỗ này luôn!”
Hữu Nhàn sức lực lại nổi lên, nếu không thừa thời cơ hiện tại chiếm tiện nghi của hắn thì sau này khi bị phạt, chắc mình phải chờ thêm một thời gian dài nữa mới được thấy hắn!
Tần Tương bất đắc dĩ đứng lên, thở dài nhìn hai người đang giằng co.
Hữu Nhàn chau mày nhìn Thuộc Phong, Thuộc Phong trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng.
“Nhiều nhất. . . . . . Nhiều nhất thiếp đáp ứng chàng, chỉ cần ngươi khẳng
cõng ta trở về, ta không bao giờ đến mã phòng quấy rối nữa. . . . . .”
Hữu Nhàn bị mâu quang mãnh liệt của hắn nhìn vào làm cho sợ hãi, không có cốt khí mà thỏa hiệp.
Thuộc Phong nhìn chằm chằm nàng đang toát mồ hôi lạnh thật lâu sau ——
Không tệ lắm! Cư nhiên dám cùng hắn đàm điều kiện?
Sau một lúc lâu rốt cục cho phép:
“Ngươi tốt nhất nói được thì làm được!”
Vì muốn thoát khỏi dây dưa phiền phức, Thuộc Phong quyết định lại tin tưởng nàng một lần.
“Ừ!”
Hữu Nhàn như là đêm tối gặp được ánh rạng đông, gật đầu giống như bằm tỏi, sớm không biết đau là gì nữa.
Hắn ngồi
xuống, một tay kéo tay Hữu Nhàn vòng qua cổ hắn, một tay vòng qua đằng
sau đặt lên mông nàng, đem nàng chặt chẽ cố định trên người mình.
Hữu Nhàn ý thức được tay hắn đang đặt ở … của mình, không khỏi thấm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Thuộc Phong. . . . . .Tay chàng. . . . . .”
Hữu Nhàn thẹn thùng mở miệng.
Thuộc Phong hiểu ý, giương môi cười ác liệt, không chỉ có không thay đổi tư thế, ngược lại còn lấy tay kia nâng đầu gối của nàng lên.
“Ách. . . . . . .”
Hữu Nhàn đổ hút một hơi khí lạnh.
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Nhìn cái gì mà nhìn? Nước miếng đều rơi hết xuống rồi kìa, thực hoài nghi ngươi có phải nữ nhân hay không!” (vì thời đó nữ nhân mà nhìn chằm chằm vào nam nhân khác sẽ bị coi là không có nữ tắc thì phải)Hắn còn đang định bội phục nàng, vừa ngẩng đầu lên cư nhiên thấy hai mắt nàng nhìn mình chăm chú, miệng mở ra, một bộ thèm thuồng háo sắc!Có thể ở tình huống gãy chân mà vẫn nhàn rỗi được như vậy, nàng đích xác là cực phẩm trong cực phẩm!“Tần Tương, đem nàng trở về!”Thuộc Phong đứng lên, căm hận trừng mắt nhìn nàng một cái, chợt thấy hảo tâm vừa rồi của mình thực dư thừa, loại nữ nhân ngốc này căn bản không đáng để hắn tự mình mang nàng trở về phòng khám và chữa bệnh.“Nga!”Tần Tương nhận được mệnh lệnh, lập tức đi nâng Hữu Nhàn.Hữu Nhàn ngồi bất động.“Thuộc Phong, xương đùi thiếp bị gãy.”Hai mắt mong chờ, thử gợi lên đồng tình của hắn.“Ta biết!”Hắn tức giận nói.“Vậy không phải chàng nên cõng thiếp trở về sao?”“Ta cõng ngươi?” Thuộc Phong đột nhiên trừng to mắt. “Nằm mơ đi!”Xú nha đầu không biết trời cao đất rộng!Tần Tương cõng Hữu Nhàn lên lưng.“Vương Phi nương nương, cứ để ta cõng người trở về đi!”Hữu Nhàn ủy khuất mấp máy môi, không cam lòng nói.“Thiếp không cần, chàng không cõng thiếp trở về, thiếp liền ngồi chết dí ở chỗ này luôn!”Hữu Nhàn sức lực lại nổi lên, nếu không thừa thời cơ hiện tại chiếm tiện nghi của hắn thì sau này khi bị phạt, chắc mình phải chờ thêm một thời gian dài nữa mới được thấy hắn!Tần Tương bất đắc dĩ đứng lên, thở dài nhìn hai người đang giằng co.Hữu Nhàn chau mày nhìn Thuộc Phong, Thuộc Phong trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng.“Nhiều nhất. . . . . . Nhiều nhất thiếp đáp ứng chàng, chỉ cần ngươi khẳng cõng ta trở về, ta không bao giờ đến mã phòng quấy rối nữa. . . . . .”Hữu Nhàn bị mâu quang mãnh liệt của hắn nhìn vào làm cho sợ hãi, không có cốt khí mà thỏa hiệp.Thuộc Phong nhìn chằm chằm nàng đang toát mồ hôi lạnh thật lâu sau ——Không tệ lắm! Cư nhiên dám cùng hắn đàm điều kiện?Sau một lúc lâu rốt cục cho phép:“Ngươi tốt nhất nói được thì làm được!”Vì muốn thoát khỏi dây dưa phiền phức, Thuộc Phong quyết định lại tin tưởng nàng một lần.“Ừ!”Hữu Nhàn như là đêm tối gặp được ánh rạng đông, gật đầu giống như bằm tỏi, sớm không biết đau là gì nữa.Hắn ngồi xuống, một tay kéo tay Hữu Nhàn vòng qua cổ hắn, một tay vòng qua đằng sau đặt lên mông nàng, đem nàng chặt chẽ cố định trên người mình.Hữu Nhàn ý thức được tay hắn đang đặt ở … của mình, không khỏi thấm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn.“Thuộc Phong. . . . . .Tay chàng. . . . . .”Hữu Nhàn thẹn thùng mở miệng.Thuộc Phong hiểu ý, giương môi cười ác liệt, không chỉ có không thay đổi tư thế, ngược lại còn lấy tay kia nâng đầu gối của nàng lên.“Ách. . . . . . .”Hữu Nhàn đổ hút một hơi khí lạnh.