Tác giả:

“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…

Chương 68: Phạt quỳ ở Từ Đường (2)

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Chàng trăm ngàn lần đừng coi là thật, thiếp chỉ tùy tiện nói bậy. . . . . .”Hữu Nhàn sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, chột dạ biện giải.Hắn nhướng mày, không khỏi cười nhạo một tiếng.“Phải không? sao ta lại hông thấy vậy nhỉ?”Hữu Nhàn đuối lý cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.Thuộc Phong phủi vạt áo, vươn ngón tay thon dài nhấc gương mặt của nàng lên:“Vì sao không nói tiếp? Không phải ngươi luôn là người nói nhiều hay sao?”Cái miệng nhỏ nhắn của Hữu Nhàn mím chặt, tựa hồ như đang cố ý giận dỗi hắn, môi dưới mất máy nhưng không nói ra lời.Thực ra nàng bị khí thế bức người của hắn dọa sợ, chứ không phải muốn đối nghịch với hắn.“Sao lại làm ra biểu tình ai oán như vậy?”Khẩu khí của hắn thật hung ác, lại còn hiểu lầm phản ứng của nàng.“Thiếp. . . . . . Không có. . . . . .”Hữu Nhàn thấy hắn như vậy, càng thêm không dám đáp lời.Cho tới nay, nàng nói cái gì cũng là sai, làm cái gì cũng là không đúng.Nàng sợ nếu mình nói tiếp sẽ khiến cho hắn càng thêm bất mãn.“Nếu ngươi thừa nhận là mình cố ý làm, ta có thể tha cho ngươi lần này, không bắt ngươi phải quỳ đủ ba ngày nữa.”Hắn bán mị khởi nhãn nhìn nàng.Hữu Nhàn nhíu đôi mày lá liễu, nói:“Thiếp không thừa nhận, sự thật rõ ràng không phải như vậy!”Vì sao hắn nhất định cho là mình đang lừa hắn? Chẳng lẽ trong lòng hắn, nàng là loại nữ nhân lòng dạ nham hiểm hay sao?“Nếu không thừa nhận thì cứ tiếp tục quỳ đi!”Thuộc Phong tăng thêm khẩu khí.“Cho dù quỳ chết hoặc là đói chết, thiếp cũng không chịu oan uổng!”Hữu nhàn duỗi thẳng cổ, vẻ mặt nghiêm túc.“Thật sự quyết định?”Thuộc Phong nheo mắt lại.Hữu Nhàn chắc chắc nhìn hắn, dị thường kiên định nói:“Đúng vậy! Thiếp sẽ ở trong này quỳ ba ngày ba đêm. Nếu thiếp làm được, chàng phải tin tưởng thiếp là vô tâm chi quá!”Thuộc Phong khơi mào lông mày.“Muốn ta tin tưởng cũng không khó, chỉ cần ngươi có thể làm được.”“Đương nhiên!”Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lần đầu tiên cảm thấy không hề phản cảm với phản ứng của nữ nhân này.“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng để đổi ý. Còn nếu khăng khăng muốn vậy thì ngươi phải quỳ đủ ba ngày ba mươi sáu canh giờ, một khắc cũng không được thiếu.”“Được! Để chứng minh bản thân trong sạch, thiếp sẽ quỳ đủ ba ngày!”Hắn lại gần, dùng một loại ánh mắt xa lạ để đánh giá nàng.

“Chàng trăm ngàn lần đừng coi là thật, thiếp chỉ tùy tiện nói bậy. . . . . .”

Hữu Nhàn sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, chột dạ biện giải.

Hắn nhướng mày, không khỏi cười nhạo một tiếng.

“Phải không? sao ta lại hông thấy vậy nhỉ?”

Hữu Nhàn đuối lý cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.

Thuộc Phong phủi vạt áo, vươn ngón tay thon dài nhấc gương mặt của nàng lên:

“Vì sao không nói tiếp? Không phải ngươi luôn là người nói nhiều hay sao?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Hữu Nhàn mím chặt, tựa hồ như đang cố ý giận dỗi hắn, môi dưới mất máy nhưng không nói ra lời.

Thực ra nàng bị khí thế bức người của hắn dọa sợ, chứ không phải muốn đối nghịch với hắn.

“Sao lại làm ra biểu tình ai oán như vậy?”

Khẩu khí của hắn thật hung ác, lại còn hiểu lầm phản ứng của nàng.

“Thiếp. . . . . . Không có. . . . . .”

Hữu Nhàn thấy hắn như vậy, càng thêm không dám đáp lời.

Cho tới nay, nàng nói cái gì cũng là sai, làm cái gì cũng là không đúng.

Nàng sợ nếu mình nói tiếp sẽ khiến cho hắn càng thêm bất mãn.

“Nếu ngươi thừa nhận là mình cố ý làm, ta có thể tha cho ngươi lần này, không bắt ngươi phải quỳ đủ ba ngày nữa.”

Hắn bán mị khởi nhãn nhìn nàng.

Hữu Nhàn nhíu đôi mày lá liễu, nói:

“Thiếp không thừa nhận, sự thật rõ ràng không phải như vậy!”

Vì sao hắn nhất định cho là mình đang lừa hắn? Chẳng lẽ trong lòng hắn, nàng là loại nữ nhân lòng dạ nham hiểm hay sao?

“Nếu không thừa nhận thì cứ tiếp tục quỳ đi!”

Thuộc Phong tăng thêm khẩu khí.

“Cho dù quỳ chết hoặc là đói chết, thiếp cũng không chịu oan uổng!”

Hữu nhàn duỗi thẳng cổ, vẻ mặt nghiêm túc.

“Thật sự quyết định?”

Thuộc Phong nheo mắt lại.

Hữu Nhàn chắc chắc nhìn hắn, dị thường kiên định nói:

“Đúng vậy! Thiếp sẽ ở trong này quỳ ba ngày ba đêm. Nếu thiếp làm được, chàng phải tin tưởng thiếp là vô tâm chi quá!”

Thuộc Phong khơi mào lông mày.

“Muốn ta tin tưởng cũng không khó, chỉ cần ngươi có thể làm được.”

“Đương nhiên!”

Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lần đầu tiên cảm thấy không hề phản cảm với phản ứng của nữ nhân này.

“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng để đổi ý. Còn nếu khăng khăng muốn vậy thì
ngươi phải quỳ đủ ba ngày ba mươi sáu canh giờ, một khắc cũng không được thiếu.”

“Được! Để chứng minh bản thân trong sạch, thiếp sẽ quỳ đủ ba ngày!”

Hắn lại gần, dùng một loại ánh mắt xa lạ để đánh giá nàng.

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Chàng trăm ngàn lần đừng coi là thật, thiếp chỉ tùy tiện nói bậy. . . . . .”Hữu Nhàn sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, chột dạ biện giải.Hắn nhướng mày, không khỏi cười nhạo một tiếng.“Phải không? sao ta lại hông thấy vậy nhỉ?”Hữu Nhàn đuối lý cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.Thuộc Phong phủi vạt áo, vươn ngón tay thon dài nhấc gương mặt của nàng lên:“Vì sao không nói tiếp? Không phải ngươi luôn là người nói nhiều hay sao?”Cái miệng nhỏ nhắn của Hữu Nhàn mím chặt, tựa hồ như đang cố ý giận dỗi hắn, môi dưới mất máy nhưng không nói ra lời.Thực ra nàng bị khí thế bức người của hắn dọa sợ, chứ không phải muốn đối nghịch với hắn.“Sao lại làm ra biểu tình ai oán như vậy?”Khẩu khí của hắn thật hung ác, lại còn hiểu lầm phản ứng của nàng.“Thiếp. . . . . . Không có. . . . . .”Hữu Nhàn thấy hắn như vậy, càng thêm không dám đáp lời.Cho tới nay, nàng nói cái gì cũng là sai, làm cái gì cũng là không đúng.Nàng sợ nếu mình nói tiếp sẽ khiến cho hắn càng thêm bất mãn.“Nếu ngươi thừa nhận là mình cố ý làm, ta có thể tha cho ngươi lần này, không bắt ngươi phải quỳ đủ ba ngày nữa.”Hắn bán mị khởi nhãn nhìn nàng.Hữu Nhàn nhíu đôi mày lá liễu, nói:“Thiếp không thừa nhận, sự thật rõ ràng không phải như vậy!”Vì sao hắn nhất định cho là mình đang lừa hắn? Chẳng lẽ trong lòng hắn, nàng là loại nữ nhân lòng dạ nham hiểm hay sao?“Nếu không thừa nhận thì cứ tiếp tục quỳ đi!”Thuộc Phong tăng thêm khẩu khí.“Cho dù quỳ chết hoặc là đói chết, thiếp cũng không chịu oan uổng!”Hữu nhàn duỗi thẳng cổ, vẻ mặt nghiêm túc.“Thật sự quyết định?”Thuộc Phong nheo mắt lại.Hữu Nhàn chắc chắc nhìn hắn, dị thường kiên định nói:“Đúng vậy! Thiếp sẽ ở trong này quỳ ba ngày ba đêm. Nếu thiếp làm được, chàng phải tin tưởng thiếp là vô tâm chi quá!”Thuộc Phong khơi mào lông mày.“Muốn ta tin tưởng cũng không khó, chỉ cần ngươi có thể làm được.”“Đương nhiên!”Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lần đầu tiên cảm thấy không hề phản cảm với phản ứng của nữ nhân này.“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng để đổi ý. Còn nếu khăng khăng muốn vậy thì ngươi phải quỳ đủ ba ngày ba mươi sáu canh giờ, một khắc cũng không được thiếu.”“Được! Để chứng minh bản thân trong sạch, thiếp sẽ quỳ đủ ba ngày!”Hắn lại gần, dùng một loại ánh mắt xa lạ để đánh giá nàng.

Chương 68: Phạt quỳ ở Từ Đường (2)