Tác giả:

“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…

Chương 83: Tình cảm: Tới kĩ viện (8)

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Thuộc Phong tùy tiện nhếch môi cười lạnh lùng.“ Ta bao ngươi, ta có quyền lựa chọn”Ý của hắn rất rõ ràng,nàng là nữ nhân trên giường của hắn,hắn có quyền quyết định.Trong mắt hắn,việc sở hữu một nữ nhân chỉ có ý nghĩa duy nhất là dùng để lợi dụng.Hạ Lộinh Lung cũng vậy,mà Giang Hữu Nhàn cũng vậy.“ Ngài……….. muốn đen ta tặng cho Hạ vương tử?”Hắn nhìn thẳng Hạ Linh Lung,đáy mắt là một mảnh lạnh như băng,mà khóe miệng vẫn là giữ nguyên nụ cười thản nhiên,ý cười càng sâu,ánh mắt như chim ưng khóa chặt gương mặt nàng,tà mị mà tới gần nàng.“ Linh Lung, ngươi đừng quên,ngươi chỉ là một nữ nhân,không có tư cách cùng ta nói chuyện”Hắn lạnh lùng trào phúng ,không mang theo một chút ôn nhu nào của ngày xưa.Hạ Linh Lung không dám tin, nhìn chằm chằm tuấn nhan lạnh lùng của Thuộc Phong,nàng không thể ngờ được,Thuộc vương gia ngày thường ôn nhu đa tình,vậy mà chỉ trong chớp mắt đã trở nên ta mị lạnh lùng.Nàng cứ nghĩ hắn đã bị nàng khống chế trong sự ôn nhu dịu dàng,không ngờ là hắn đang đùa giỡn nàng,chỉ xem nàng như một món đồ chơi mà thôi.“ Đúng đúng! Thuộc Phong là của ta,không cho phép ngươi tranh đoạt!”Hữu Nhàn thấy Thuộc Phong đứng ở bên cạnh nàng,lớn tiếng kiêu ngạo nói.“Ngươi cũng câm miệng lại cho ta!”Thuộc Phong lạnh lùng quát nàng,đập vỡ “hiểu lầm” buồn cười của nàng.“ Nha………….”Hữu Nhàn lại một lần nữa ủ rũ ngậm miệng.Hai nữ nhân nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch,dù không nói gì nhưng vẫn cảm nhận được không khí giằng co căng thẳng.Hữu Nhàn quan sát Linh Lung một lần từ trên xuống dưới, cuối cùng kết luận nàng ta không có đủ sức uy h**p bản thân mình,liền kinh thường hừ lạnh một tiếng———–Chỉ là có chút tư sắc đã dám xưng là hoa khôi. Nếu so sánh với nàng,thật sự là còn kém xa,thẩm mỹ của Thuộc Phong chẳng lẽ lại kém đi như vậy sao?Thà rằng chọn loại nữ nhân này,cũng không muốn chọn nàng?Hừ,nữ nhân này chẳng qua là hát vài điệu hát dân gian,khoe cơ thể,khoe nhan sắc sao?Nàng Giang Hữu Nhàn không thèm thể hiện mà thôi,nàng mà thể hiện Hạ Linh Lung có thế so sánh được sao?Chắc chắn là hơn cô ta cả bội lần.“ Đi về! Ngu ngốc!”Thuộc Phong vừa nhìn là biết trong cái đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ cái gì, để nàng ở lại đây lâu hơn một khắc,không biết nàng ta còn học thêm bao nhiêu thói xấu nữa!“ Thuộc Phong, chàng đi chậm một chút”Hữu Nhàn bị hắn nắm cổ tay lôi đi,cổ tay bị hắn lắm tới phát đau.“ Thuộc Phong, huynh muốn đi đâu? Đêm nay không huynh ở lại đây bồi ta sao?”Hạ Kiếm Bội nghe thấy tiếng người huyên náo bên ngoài,từ trong sương phòng đi ra,từ xa hỏi lại.“ Hạ huynh,đêm nay liền để Linh Lung bồi huynh,nương tử của ta có chuyện,ta phải trở về một chuyến.”Lúc nói những lời này,Thuộc Phong không quên trừng mắt liếc nhìn Hữu Nhàn một cáiNếu không phải hắn còn có tự chủ,giờ khắc này sẽ b*p ch*t nàng,nghiền nát ra rồi vo viên cho cá ăn.Xú nha đầu không biết sợ là gì này,xem ra giáo huấn lúc trước là chưa đủ khắc sâu,quay về nhất định phải hảo hảo dạy dỗ lại mới được.

Thuộc Phong tùy tiện nhếch môi cười lạnh lùng.

“ Ta bao ngươi, ta có quyền lựa chọn”

Ý của hắn rất rõ ràng,nàng là nữ nhân trên giường của hắn,hắn có quyền quyết định.

Trong mắt hắn,việc sở hữu một nữ nhân chỉ có ý nghĩa duy nhất là dùng để lợi dụng.

Hạ Lộinh Lung cũng vậy,mà Giang Hữu Nhàn cũng vậy.

“ Ngài……….. muốn đen ta tặng cho Hạ vương tử?”

Hắn nhìn thẳng Hạ Linh Lung,đáy mắt là một mảnh lạnh như băng,mà khóe miệng vẫn là giữ nguyên nụ cười thản nhiên,ý cười càng sâu,ánh mắt như
chim ưng khóa chặt gương mặt nàng,tà mị mà tới gần nàng.

“ Linh Lung, ngươi đừng quên,ngươi chỉ là một nữ nhân,không có tư cách cùng ta nói chuyện”

Hắn lạnh lùng trào phúng ,không mang theo một chút ôn nhu nào của ngày xưa.

Hạ Linh Lung không dám tin, nhìn chằm chằm tuấn nhan lạnh lùng của
Thuộc Phong,nàng không thể ngờ được,Thuộc vương gia ngày thường ôn nhu
đa tình,vậy mà chỉ trong chớp mắt đã trở nên ta mị lạnh lùng.

Nàng cứ nghĩ hắn đã bị nàng khống chế trong sự ôn nhu dịu dàng,không
ngờ là hắn đang đùa giỡn nàng,chỉ xem nàng như một món đồ chơi mà thôi.

“ Đúng đúng! Thuộc Phong là của ta,không cho phép ngươi tranh đoạt!”

Hữu Nhàn thấy Thuộc Phong đứng ở bên cạnh nàng,lớn tiếng kiêu ngạo nói.

“Ngươi cũng câm miệng lại cho ta!”

Thuộc Phong lạnh lùng quát nàng,đập vỡ “hiểu lầm” buồn cười của nàng.

“ Nha………….”

Hữu Nhàn lại một lần nữa ủ rũ ngậm miệng.

Hai nữ nhân nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch,dù không nói gì nhưng vẫn cảm nhận được không khí giằng co căng thẳng.

Hữu Nhàn quan sát Linh Lung một lần từ trên xuống dưới, cuối cùng kết luận nàng ta không có đủ sức uy h**p bản thân mình,liền kinh thường hừ
lạnh một tiếng———–

Chỉ là có chút tư sắc đã dám xưng là hoa khôi. Nếu so sánh với
nàng,thật sự là còn kém xa,thẩm mỹ của Thuộc Phong chẳng lẽ lại kém đi
như vậy sao?

Thà rằng chọn loại nữ nhân này,cũng không muốn chọn nàng?

Hừ,nữ nhân này chẳng qua là hát vài điệu hát dân gian,khoe cơ thể,khoe nhan sắc sao?

Nàng Giang Hữu Nhàn không thèm thể hiện mà thôi,nàng mà thể hiện Hạ Linh Lung có thế so sánh được sao?

Chắc chắn là hơn cô ta cả bội lần.

“ Đi về! Ngu ngốc!”

Thuộc Phong vừa nhìn là biết trong cái đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ cái gì, để nàng ở lại đây lâu hơn một khắc,không biết nàng ta còn học
thêm bao nhiêu thói xấu nữa!

“ Thuộc Phong, chàng đi chậm một chút”

Hữu Nhàn bị hắn nắm cổ tay lôi đi,cổ tay bị hắn lắm tới phát đau.

“ Thuộc Phong, huynh muốn đi đâu? Đêm nay không huynh ở lại đây bồi ta sao?”

Hạ Kiếm Bội nghe thấy tiếng người huyên náo bên ngoài,từ trong sương phòng đi ra,từ xa hỏi lại.

“ Hạ huynh,đêm nay liền để Linh Lung bồi huynh,nương tử của ta có chuyện,ta phải trở về một chuyến.”

Lúc nói những lời này,Thuộc Phong không quên trừng mắt liếc nhìn Hữu Nhàn một cái

Nếu không phải hắn còn có tự chủ,giờ khắc này sẽ b*p ch*t nàng,nghiền nát ra rồi vo viên cho cá ăn.

Xú nha đầu không biết sợ là gì này,xem ra giáo huấn lúc trước là chưa đủ khắc sâu,quay về nhất định phải hảo hảo dạy dỗ lại mới được.

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Thuộc Phong tùy tiện nhếch môi cười lạnh lùng.“ Ta bao ngươi, ta có quyền lựa chọn”Ý của hắn rất rõ ràng,nàng là nữ nhân trên giường của hắn,hắn có quyền quyết định.Trong mắt hắn,việc sở hữu một nữ nhân chỉ có ý nghĩa duy nhất là dùng để lợi dụng.Hạ Lộinh Lung cũng vậy,mà Giang Hữu Nhàn cũng vậy.“ Ngài……….. muốn đen ta tặng cho Hạ vương tử?”Hắn nhìn thẳng Hạ Linh Lung,đáy mắt là một mảnh lạnh như băng,mà khóe miệng vẫn là giữ nguyên nụ cười thản nhiên,ý cười càng sâu,ánh mắt như chim ưng khóa chặt gương mặt nàng,tà mị mà tới gần nàng.“ Linh Lung, ngươi đừng quên,ngươi chỉ là một nữ nhân,không có tư cách cùng ta nói chuyện”Hắn lạnh lùng trào phúng ,không mang theo một chút ôn nhu nào của ngày xưa.Hạ Linh Lung không dám tin, nhìn chằm chằm tuấn nhan lạnh lùng của Thuộc Phong,nàng không thể ngờ được,Thuộc vương gia ngày thường ôn nhu đa tình,vậy mà chỉ trong chớp mắt đã trở nên ta mị lạnh lùng.Nàng cứ nghĩ hắn đã bị nàng khống chế trong sự ôn nhu dịu dàng,không ngờ là hắn đang đùa giỡn nàng,chỉ xem nàng như một món đồ chơi mà thôi.“ Đúng đúng! Thuộc Phong là của ta,không cho phép ngươi tranh đoạt!”Hữu Nhàn thấy Thuộc Phong đứng ở bên cạnh nàng,lớn tiếng kiêu ngạo nói.“Ngươi cũng câm miệng lại cho ta!”Thuộc Phong lạnh lùng quát nàng,đập vỡ “hiểu lầm” buồn cười của nàng.“ Nha………….”Hữu Nhàn lại một lần nữa ủ rũ ngậm miệng.Hai nữ nhân nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch,dù không nói gì nhưng vẫn cảm nhận được không khí giằng co căng thẳng.Hữu Nhàn quan sát Linh Lung một lần từ trên xuống dưới, cuối cùng kết luận nàng ta không có đủ sức uy h**p bản thân mình,liền kinh thường hừ lạnh một tiếng———–Chỉ là có chút tư sắc đã dám xưng là hoa khôi. Nếu so sánh với nàng,thật sự là còn kém xa,thẩm mỹ của Thuộc Phong chẳng lẽ lại kém đi như vậy sao?Thà rằng chọn loại nữ nhân này,cũng không muốn chọn nàng?Hừ,nữ nhân này chẳng qua là hát vài điệu hát dân gian,khoe cơ thể,khoe nhan sắc sao?Nàng Giang Hữu Nhàn không thèm thể hiện mà thôi,nàng mà thể hiện Hạ Linh Lung có thế so sánh được sao?Chắc chắn là hơn cô ta cả bội lần.“ Đi về! Ngu ngốc!”Thuộc Phong vừa nhìn là biết trong cái đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ cái gì, để nàng ở lại đây lâu hơn một khắc,không biết nàng ta còn học thêm bao nhiêu thói xấu nữa!“ Thuộc Phong, chàng đi chậm một chút”Hữu Nhàn bị hắn nắm cổ tay lôi đi,cổ tay bị hắn lắm tới phát đau.“ Thuộc Phong, huynh muốn đi đâu? Đêm nay không huynh ở lại đây bồi ta sao?”Hạ Kiếm Bội nghe thấy tiếng người huyên náo bên ngoài,từ trong sương phòng đi ra,từ xa hỏi lại.“ Hạ huynh,đêm nay liền để Linh Lung bồi huynh,nương tử của ta có chuyện,ta phải trở về một chuyến.”Lúc nói những lời này,Thuộc Phong không quên trừng mắt liếc nhìn Hữu Nhàn một cáiNếu không phải hắn còn có tự chủ,giờ khắc này sẽ b*p ch*t nàng,nghiền nát ra rồi vo viên cho cá ăn.Xú nha đầu không biết sợ là gì này,xem ra giáo huấn lúc trước là chưa đủ khắc sâu,quay về nhất định phải hảo hảo dạy dỗ lại mới được.

Chương 83: Tình cảm: Tới kĩ viện (8)