“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 142: Quân tâm: Tự làm mất mặt (1)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit : Anh TúcBeta: Dực‘‘ Đồ vô dụng !’’Ngộc Nhi tức giận nhổ một ngụm nước bọt lên người Ly ly, hận không thể một tát g**t ch*t nàng ta.Hữu Nhàn cùng Tử Ngọc ăn ý liếc mắt nhìn thoáng qua, cười nhạo nói :‘‘ Qủa nhiên là ‘’thượng bất chính hạ tắc loạn’’ (1) chủ tử như thế nào cũng sẽ có loaị nô tài như thế đó. Ngươi dày công bày quỷ kế như vậy cũng không ngẫm lại xem bản thân mình có khả năng hay không !’(1) Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Bề trên làm chuyện bất chính, dưới nhất định sẽ loạn.Hữu Nhàn mở to mắt, hai tay chống hông nhìn nàng ta.Thu hết sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của nàng ta vào trong mắt, từng chữ từng chữ gằn giọng nói.‘‘ Hừ ! Chúng ta đi !!!’’Ngọc Nhi liếc Hữu Nhàn một cái, liền mang theo Ly ly, nổi giận đùng đùng bỏ đi.Nhìn chằm chằm bóng dáng hai kẻ thua trận bỏ đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Hữu Nhàn chậm rãi dâng lên nụ cười thắng lợi.Lần đầu tiêng nàng đấu võ mồm với Ngọc Nhi lại giành được thắng lợi.___________________________‘‘Vương gia !’’‘‘ Ngài không thể vào trong, Ngọc chủ tử !’’Ngọc Nhi tìm đến thư phòng muốn mách với Thuộc phong lại bị Tần Tương ngăn lại ở ngoài cửa.‘‘ Ngươi dám cản ta ?’’Ngọc Nhi nhíu mày, một hạ nhân thấp kém lại dám ngang nhiên cản đường khiến nàng ta tức giậnTần Tương mặt không biểu cảm, hành lễ‘‘ Mời Ngọc chủ tử quay trở về , Vương gia hiện tại không có ở bên trong.’’‘‘ Không có ở đây, vậy ta sẽ ở đây chờ !’’Muốn liên kết lại để hại ta sao. Dứt lời, nàng ta liền muốn xông vào trong.‘‘ Không được ! Ngọc chủ tử, thư phòng của vương gia có rất nhiều công văn quan trọng , không được sự cho phép của Vương gia, ngay cả tiểu nhân cũng không được phép bước vào.’’Trong lòng Tần Tương không nhịn được mà đem Vương phi và Ngọc chủ tử ra so sánh.Ngọc chủ tử này ở trước mặt Vương gia là bộ dáng mềm mại cung kính nhưng đối với những người khác lại không hề để trong mắt, thái độ thì kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn đối lập với Vương Phi luôn luôn hòa hảo với mọi người trong phủ.Ngọc Nhi bị Tần Tương cố ý cản lại, ánh mắt sắc bén bắn vê phía hắn, một bụng hỏa khí vốn không có chỗ phát tiết liền đem toàn bộ trút lên người hắn.Thuộc Phong không ở đây, nàng ta căn bản không cần phải dả dạng dịu dàng thục nữ‘‘ Ngươi cũng chỉ là một cẩu nô tài, vạy mà lại dám cản đường đi của bản phu nhân ! Cẩu nô tài ! Biết thời thế thì mau cút đi cho ta ! Nếu không đừng trách ta đem chuyện này nói với Vương gia, khiến cho người đánh chân ngươi thành chân chó !’’‘‘ Ngươi muốn đánh ai thành chân chó ?’’Âm thanh âm lãnh từ phía sau truyền tới.ngọc Nhi quay lại nhìn, nhìn thấy Thuộc Phong đang bước tới liền ngẩn người, sau đó nhanh chóng chạy tới nghênh đón.‘‘ Vương gia, người đã đi đâu ? Thiếp thân đã tìm ngài thật lâu , Tần nội thị lại không cho thiếp đi vào, thiếp mới nhất thời nóng giận nặng lời với hắn.’’Ngọc Nhi xảo ngôn bao biện.Nàng biết, Tần Tương đi theo hầu Thuộc Phong từ nhỏ, nếu như hắn biết nàng đối đãi với Tần Tương không tốt, chỉ sợ sẽ khiến cho hắn sinh ra ác cảm.
Edit : Anh Túc
Beta: Dực
‘‘ Đồ vô dụng !’’
Ngộc Nhi tức giận nhổ một ngụm nước bọt lên người Ly ly, hận không thể một tát g**t ch*t nàng ta.
Hữu Nhàn cùng Tử Ngọc ăn ý liếc mắt nhìn thoáng qua, cười nhạo nói :
‘‘ Qủa nhiên là ‘’thượng bất chính hạ tắc loạn’’ (1) chủ tử như thế
nào cũng sẽ có loaị nô tài như thế đó. Ngươi dày công bày quỷ kế như vậy cũng không ngẫm lại xem bản thân mình có khả năng hay không !’
(1) Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Bề trên làm chuyện bất chính, dưới nhất định sẽ loạn.
Hữu Nhàn mở to mắt, hai tay chống hông nhìn nàng ta.
Thu hết sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của nàng ta vào trong mắt, từng chữ từng chữ gằn giọng nói.
‘‘ Hừ ! Chúng ta đi !!!’’
Ngọc Nhi liếc Hữu Nhàn một cái, liền mang theo Ly ly, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Nhìn chằm chằm bóng dáng hai kẻ thua trận bỏ đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Hữu Nhàn chậm rãi dâng lên nụ cười thắng lợi.
Lần đầu tiêng nàng đấu võ mồm với Ngọc Nhi lại giành được thắng lợi.
___________________________
‘‘Vương gia !’’
‘‘ Ngài không thể vào trong, Ngọc chủ tử !’’
Ngọc Nhi tìm đến thư phòng muốn mách với Thuộc phong lại bị Tần Tương ngăn lại ở ngoài cửa.
‘‘ Ngươi dám cản ta ?’’
Ngọc Nhi nhíu mày, một hạ nhân thấp kém lại dám ngang nhiên cản đường khiến nàng ta tức giận
Tần Tương mặt không biểu cảm, hành lễ
‘‘ Mời Ngọc chủ tử quay trở về , Vương gia hiện tại không có ở bên trong.’’
‘‘ Không có ở đây, vậy ta sẽ ở đây chờ !’’
Muốn liên kết lại để hại ta sao. Dứt lời, nàng ta liền muốn xông vào trong.
‘‘ Không được ! Ngọc chủ tử, thư phòng của vương gia có rất nhiều
công văn quan trọng , không được sự cho phép của Vương gia, ngay cả tiểu nhân cũng không được phép bước vào.’’
Trong lòng Tần Tương không nhịn được mà đem Vương phi và Ngọc chủ tử ra so sánh.
Ngọc chủ tử này ở trước mặt Vương gia là bộ dáng mềm mại cung kính
nhưng đối với những người khác lại không hề để trong mắt, thái độ thì
kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn đối lập với Vương Phi luôn luôn hòa hảo
với mọi người trong phủ.
Ngọc Nhi bị Tần Tương cố ý cản lại, ánh mắt sắc bén bắn vê phía hắn,
một bụng hỏa khí vốn không có chỗ phát tiết liền đem toàn bộ trút lên
người hắn.
Thuộc Phong không ở đây, nàng ta căn bản không cần phải dả dạng dịu dàng thục nữ
‘‘ Ngươi cũng chỉ là một cẩu nô tài, vạy mà lại dám cản đường đi của
bản phu nhân ! Cẩu nô tài ! Biết thời thế thì mau cút đi cho ta ! Nếu
không đừng trách ta đem chuyện này nói với Vương gia, khiến cho người
đánh chân ngươi thành chân chó !’’
‘‘ Ngươi muốn đánh ai thành chân chó ?’’
Âm thanh âm lãnh từ phía sau truyền tới.
ngọc Nhi quay lại nhìn, nhìn thấy Thuộc Phong đang bước tới liền ngẩn người, sau đó nhanh chóng chạy tới nghênh đón.
‘‘ Vương gia, người đã đi đâu ? Thiếp thân đã tìm ngài thật lâu , Tần nội thị lại không cho thiếp đi vào, thiếp mới nhất thời nóng giận nặng
lời với hắn.’’
Ngọc Nhi xảo ngôn bao biện.
Nàng biết, Tần Tương đi theo hầu Thuộc Phong từ nhỏ, nếu như hắn biết nàng đối đãi với Tần Tương không tốt, chỉ sợ sẽ khiến cho hắn sinh ra
ác cảm.
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit : Anh TúcBeta: Dực‘‘ Đồ vô dụng !’’Ngộc Nhi tức giận nhổ một ngụm nước bọt lên người Ly ly, hận không thể một tát g**t ch*t nàng ta.Hữu Nhàn cùng Tử Ngọc ăn ý liếc mắt nhìn thoáng qua, cười nhạo nói :‘‘ Qủa nhiên là ‘’thượng bất chính hạ tắc loạn’’ (1) chủ tử như thế nào cũng sẽ có loaị nô tài như thế đó. Ngươi dày công bày quỷ kế như vậy cũng không ngẫm lại xem bản thân mình có khả năng hay không !’(1) Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Bề trên làm chuyện bất chính, dưới nhất định sẽ loạn.Hữu Nhàn mở to mắt, hai tay chống hông nhìn nàng ta.Thu hết sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của nàng ta vào trong mắt, từng chữ từng chữ gằn giọng nói.‘‘ Hừ ! Chúng ta đi !!!’’Ngọc Nhi liếc Hữu Nhàn một cái, liền mang theo Ly ly, nổi giận đùng đùng bỏ đi.Nhìn chằm chằm bóng dáng hai kẻ thua trận bỏ đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Hữu Nhàn chậm rãi dâng lên nụ cười thắng lợi.Lần đầu tiêng nàng đấu võ mồm với Ngọc Nhi lại giành được thắng lợi.___________________________‘‘Vương gia !’’‘‘ Ngài không thể vào trong, Ngọc chủ tử !’’Ngọc Nhi tìm đến thư phòng muốn mách với Thuộc phong lại bị Tần Tương ngăn lại ở ngoài cửa.‘‘ Ngươi dám cản ta ?’’Ngọc Nhi nhíu mày, một hạ nhân thấp kém lại dám ngang nhiên cản đường khiến nàng ta tức giậnTần Tương mặt không biểu cảm, hành lễ‘‘ Mời Ngọc chủ tử quay trở về , Vương gia hiện tại không có ở bên trong.’’‘‘ Không có ở đây, vậy ta sẽ ở đây chờ !’’Muốn liên kết lại để hại ta sao. Dứt lời, nàng ta liền muốn xông vào trong.‘‘ Không được ! Ngọc chủ tử, thư phòng của vương gia có rất nhiều công văn quan trọng , không được sự cho phép của Vương gia, ngay cả tiểu nhân cũng không được phép bước vào.’’Trong lòng Tần Tương không nhịn được mà đem Vương phi và Ngọc chủ tử ra so sánh.Ngọc chủ tử này ở trước mặt Vương gia là bộ dáng mềm mại cung kính nhưng đối với những người khác lại không hề để trong mắt, thái độ thì kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn đối lập với Vương Phi luôn luôn hòa hảo với mọi người trong phủ.Ngọc Nhi bị Tần Tương cố ý cản lại, ánh mắt sắc bén bắn vê phía hắn, một bụng hỏa khí vốn không có chỗ phát tiết liền đem toàn bộ trút lên người hắn.Thuộc Phong không ở đây, nàng ta căn bản không cần phải dả dạng dịu dàng thục nữ‘‘ Ngươi cũng chỉ là một cẩu nô tài, vạy mà lại dám cản đường đi của bản phu nhân ! Cẩu nô tài ! Biết thời thế thì mau cút đi cho ta ! Nếu không đừng trách ta đem chuyện này nói với Vương gia, khiến cho người đánh chân ngươi thành chân chó !’’‘‘ Ngươi muốn đánh ai thành chân chó ?’’Âm thanh âm lãnh từ phía sau truyền tới.ngọc Nhi quay lại nhìn, nhìn thấy Thuộc Phong đang bước tới liền ngẩn người, sau đó nhanh chóng chạy tới nghênh đón.‘‘ Vương gia, người đã đi đâu ? Thiếp thân đã tìm ngài thật lâu , Tần nội thị lại không cho thiếp đi vào, thiếp mới nhất thời nóng giận nặng lời với hắn.’’Ngọc Nhi xảo ngôn bao biện.Nàng biết, Tần Tương đi theo hầu Thuộc Phong từ nhỏ, nếu như hắn biết nàng đối đãi với Tần Tương không tốt, chỉ sợ sẽ khiến cho hắn sinh ra ác cảm.