“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 149: Quân tâm: Hữu Nhàn tòng quân (3)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit + Beta: DựcHữu Nhàn đắc ý nhướn mày, trang phục hiện tạ khiến nàng rất thỏa mái.Mặc quân trang, dán râu giả, người khác rất khó nhận ra nàng.Nàng lén nháy mắt với huynh đệ Vũ Nghệ Vũ Thuật……Xem ra tối nay có thể gặp lại “hắn” rồi.++++++++++++++++++++++++Nhưng mà so với dự liệu của Hữu Nhàn lại có chút khác biệt, buổi tối tuy có lửa trại chiếu sáng, nhưng cũng không thấy rõ từng người.Nhưng mà vậy cũng tốt, , nàng sẽ không bị phát hiện.Hơn nữa, giọng hắn trong bầu không khí buổi tối đầy gió mát lại có lực xuyên thấu vô cùng, Hữu Nhàn nghe rất rõ.Hữu Nhàn đứng lẫn trong đám binh sĩ, giống như quả hồ lô bắt chước ddoognj tác của các binh sĩ, trì độn tiếp tục những mệnh lệch của hắn.“Phía sau, quay, ra mâu!” (1)(1) mâu: giáo cán dài mũi nhọn.Tất cả mọi người đều nhanh chóng phản ứng, chỉ có Hữu Nhàn là ngơ ngác nhìn trái phải, sau đó mới bắt đầu xay người, rất không thuần thục đưa mâu trong tay ra.Con mắt sắc bén của Thuộc Phong xẹt qua trước bóng người ngu ngốc này.Từ khi nào mà trong quân của hắn lại xuất hiện một kẻ ngu ngốc như vậy, đến mâu cũng cầm không được, lại có thể được tuyển vào đội tinh binh của Thiên Vũ triều..“Giữ nguyên tư thế cho ta, không được lộn xộn!”Hắn phát ra thanh âm lạnh lẽoĐột nhiên Hữ Nhàn thấy lạnh sống lưng, trong lòng có một loại dự cảm không lành.Hắn đi về phía nàng.Bước chân quỷ mị của hắn đang đi về hướng của nàng.“Ba!”Thuộc Phong giơ chân lên, đá vào mông nàng“Ách…..”Hữu Nhàn phát ra tiếng rên nhỏ, nàng cắn chặt răng, phải dùng hết sức mới có thể không phát ra tiếng kêu.“Hai ngày không ăn cơm sao? Ngay cả mâu cũng cầm không chắc. Bộ dạng ẻo lả như thế, sau này làm sao ra trận giết giặc được?”Bị ăn một cú đá mạnh như thế, lưng quay về phía hắn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giờ đã nhăn nhúm như cái sủi cảo rồi.Tướng công thật hung ác, nàng nghĩ không biết xương mông mình có phải đã bị hắn đá gãy rồi không?“Sau này tập luyện gấp đôi cho ta, không được lười biếng, rõ chưa?”.Giọng hắn lạnh băng từ phía sau truyền vào tai nàng,“Rõ!”Tim Hữu Nhàn đã nhảy lên đến tận họng rồi, đứng thẳng lưng, cố gắng hạ giọng cho giống nam nhân.Nam nhân lãnh tình, đối đãi với thuộc hạ cũng đá mạnh như vậy sao?“Nhớ kỹ, nếu ngày mai còn để ta nhìn thấy……..bộ dạng sắp chết này của ngươi, sẽ phạt ngươi đứng quân tư (2) một ngày 1 đêm!”(2) quân tư: tư thế chuẩn trong quân đội.Đôi mắt sắc bén của Thuộc Phong liêc qua gáy nàng, , nghiêng người nhìn những binh sĩ khác tiếp tục ra lệnh.“Bên trái, bán xoay, ra mâu!”Thấy hắn chuyển hướng chú ú đi nơi khác, , cuối cùng Hữu Nhàn cũng thở phào được môt hơi.Trong bất hanhj có bạn hạnh (3) thân phận của nàng chưa bị hắn phát hiện.(3) vạn hạnh: may mắn
Edit + Beta: Dực
Hữu Nhàn đắc ý nhướn mày, trang phục hiện tạ khiến nàng rất thỏa mái.
Mặc quân trang, dán râu giả, người khác rất khó nhận ra nàng.
Nàng lén nháy mắt với huynh đệ Vũ Nghệ Vũ Thuật……
Xem ra tối nay có thể gặp lại “hắn” rồi.
++++++++++++++++++++++++
Nhưng mà so với dự liệu của Hữu Nhàn lại có chút khác biệt, buổi tối
tuy có lửa trại chiếu sáng, nhưng cũng không thấy rõ từng người.
Nhưng mà vậy cũng tốt, , nàng sẽ không bị phát hiện.
Hơn nữa, giọng hắn trong bầu không khí buổi tối đầy gió mát lại có lực xuyên thấu vô cùng, Hữu Nhàn nghe rất rõ.
Hữu Nhàn đứng lẫn trong đám binh sĩ, giống như quả hồ lô bắt chước
ddoognj tác của các binh sĩ, trì độn tiếp tục những mệnh lệch của hắn.
“Phía sau, quay, ra mâu!” (1)
(1) mâu: giáo cán dài mũi nhọn.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng phản ứng, chỉ có Hữu Nhàn là ngơ
ngác nhìn trái phải, sau đó mới bắt đầu xay người, rất không thuần thục
đưa mâu trong tay ra.
Con mắt sắc bén của Thuộc Phong xẹt qua trước bóng người ngu ngốc này.
Từ khi nào mà trong quân của hắn lại xuất hiện một kẻ ngu ngốc như
vậy, đến mâu cũng cầm không được, lại có thể được tuyển vào đội tinh
binh của Thiên Vũ triều..
“Giữ nguyên tư thế cho ta, không được lộn xộn!”
Hắn phát ra thanh âm lạnh lẽo
Đột nhiên Hữ Nhàn thấy lạnh sống lưng, trong lòng có một loại dự cảm không lành.
Hắn đi về phía nàng.
Bước chân quỷ mị của hắn đang đi về hướng của nàng.
“Ba!”
Thuộc Phong giơ chân lên, đá vào mông nàng
“Ách…..”
Hữu Nhàn phát ra tiếng rên nhỏ, nàng cắn chặt răng, phải dùng hết sức mới có thể không phát ra tiếng kêu.
“Hai ngày không ăn cơm sao? Ngay cả mâu cũng cầm không chắc. Bộ dạng ẻo lả như thế, sau này làm sao ra trận giết giặc được?”
Bị ăn một cú đá mạnh như thế, lưng quay về phía hắn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giờ đã nhăn nhúm như cái sủi cảo rồi.
Tướng công thật hung ác, nàng nghĩ không biết xương mông mình có phải đã bị hắn đá gãy rồi không?
“Sau này tập luyện gấp đôi cho ta, không được lười biếng, rõ chưa?”.
Giọng hắn lạnh băng từ phía sau truyền vào tai nàng,
“Rõ!”
Tim Hữu Nhàn đã nhảy lên đến tận họng rồi, đứng thẳng lưng, cố gắng hạ giọng cho giống nam nhân.
Nam nhân lãnh tình, đối đãi với thuộc hạ cũng đá mạnh như vậy sao?
“Nhớ kỹ, nếu ngày mai còn để ta nhìn thấy……..bộ dạng sắp chết này của ngươi, sẽ phạt ngươi đứng quân tư (2) một ngày 1 đêm!”
(2) quân tư: tư thế chuẩn trong quân đội.
Đôi mắt sắc bén của Thuộc Phong liêc qua gáy nàng, , nghiêng người nhìn những binh sĩ khác tiếp tục ra lệnh.
“Bên trái, bán xoay, ra mâu!”
Thấy hắn chuyển hướng chú ú đi nơi khác, , cuối cùng Hữu Nhàn cũng thở phào được môt hơi.
Trong bất hanhj có bạn hạnh (3) thân phận của nàng chưa bị hắn phát hiện.
(3) vạn hạnh: may mắn
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit + Beta: DựcHữu Nhàn đắc ý nhướn mày, trang phục hiện tạ khiến nàng rất thỏa mái.Mặc quân trang, dán râu giả, người khác rất khó nhận ra nàng.Nàng lén nháy mắt với huynh đệ Vũ Nghệ Vũ Thuật……Xem ra tối nay có thể gặp lại “hắn” rồi.++++++++++++++++++++++++Nhưng mà so với dự liệu của Hữu Nhàn lại có chút khác biệt, buổi tối tuy có lửa trại chiếu sáng, nhưng cũng không thấy rõ từng người.Nhưng mà vậy cũng tốt, , nàng sẽ không bị phát hiện.Hơn nữa, giọng hắn trong bầu không khí buổi tối đầy gió mát lại có lực xuyên thấu vô cùng, Hữu Nhàn nghe rất rõ.Hữu Nhàn đứng lẫn trong đám binh sĩ, giống như quả hồ lô bắt chước ddoognj tác của các binh sĩ, trì độn tiếp tục những mệnh lệch của hắn.“Phía sau, quay, ra mâu!” (1)(1) mâu: giáo cán dài mũi nhọn.Tất cả mọi người đều nhanh chóng phản ứng, chỉ có Hữu Nhàn là ngơ ngác nhìn trái phải, sau đó mới bắt đầu xay người, rất không thuần thục đưa mâu trong tay ra.Con mắt sắc bén của Thuộc Phong xẹt qua trước bóng người ngu ngốc này.Từ khi nào mà trong quân của hắn lại xuất hiện một kẻ ngu ngốc như vậy, đến mâu cũng cầm không được, lại có thể được tuyển vào đội tinh binh của Thiên Vũ triều..“Giữ nguyên tư thế cho ta, không được lộn xộn!”Hắn phát ra thanh âm lạnh lẽoĐột nhiên Hữ Nhàn thấy lạnh sống lưng, trong lòng có một loại dự cảm không lành.Hắn đi về phía nàng.Bước chân quỷ mị của hắn đang đi về hướng của nàng.“Ba!”Thuộc Phong giơ chân lên, đá vào mông nàng“Ách…..”Hữu Nhàn phát ra tiếng rên nhỏ, nàng cắn chặt răng, phải dùng hết sức mới có thể không phát ra tiếng kêu.“Hai ngày không ăn cơm sao? Ngay cả mâu cũng cầm không chắc. Bộ dạng ẻo lả như thế, sau này làm sao ra trận giết giặc được?”Bị ăn một cú đá mạnh như thế, lưng quay về phía hắn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giờ đã nhăn nhúm như cái sủi cảo rồi.Tướng công thật hung ác, nàng nghĩ không biết xương mông mình có phải đã bị hắn đá gãy rồi không?“Sau này tập luyện gấp đôi cho ta, không được lười biếng, rõ chưa?”.Giọng hắn lạnh băng từ phía sau truyền vào tai nàng,“Rõ!”Tim Hữu Nhàn đã nhảy lên đến tận họng rồi, đứng thẳng lưng, cố gắng hạ giọng cho giống nam nhân.Nam nhân lãnh tình, đối đãi với thuộc hạ cũng đá mạnh như vậy sao?“Nhớ kỹ, nếu ngày mai còn để ta nhìn thấy……..bộ dạng sắp chết này của ngươi, sẽ phạt ngươi đứng quân tư (2) một ngày 1 đêm!”(2) quân tư: tư thế chuẩn trong quân đội.Đôi mắt sắc bén của Thuộc Phong liêc qua gáy nàng, , nghiêng người nhìn những binh sĩ khác tiếp tục ra lệnh.“Bên trái, bán xoay, ra mâu!”Thấy hắn chuyển hướng chú ú đi nơi khác, , cuối cùng Hữu Nhàn cũng thở phào được môt hơi.Trong bất hanhj có bạn hạnh (3) thân phận của nàng chưa bị hắn phát hiện.(3) vạn hạnh: may mắn