Tác giả:

“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…

Chương 154: Quân tâm: Đêm ngọt ngào (1)

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Hữu Nhàn thực sự cố gắng tuân thủ lời hứa.Lúc Thuộc Phong chuyên chú xem bản đồ, nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngay bên cạnh hắn, tay nhỏ chống cằm, si mê nhìn khuôn mặt hắn cười khúc khíchỞ khoảng cách này, nàng không cần phải lén lút nhìn hắn nữa rồi, thật tốt…Chăm chú một lúc, có một con muỗi vo ve bay qua mắt nàng.Hữu Nhàn lập tức trừng lớn mắt, nhíu chặt mày.Giỏi thật, hôm qua cắn ta còn chưa đủ, bây giờ còn dám tới hút máu tướng công của ta!Xem đây, xem nàng giết đám muỗi này đây, nợ máu phải trả bằng máu!“Ba! Ba! Ba!”Động tác của Hữu Nhàn rất nhanh nhẹn, giết hết số muối đó, nàng hưng phấn nhìn xác muỗi trên tay, phủi phủi tay, tay bẩn tùy ý xoa xoa trên y phục của mình, tiền đà nhào qua đuổi muỗi cho Thuộc Phong.Vật nhỏ ban đầu ngồi yên bây giờ đã không thể ngồi yên, ánh nến chiếu lên bản đồ thường bị bị nhảy nhót che khuất.Thuộc Phong nhíu mày, ngước mắt lên.Thấy nàng đang đuổi muỗi giúp mình, trong lòng tràn lên thứ tình cảm ấm áp.Nàng ngây thơ, mỗi động tác đều không giống như một quận chúa điêu ngoa.Trong trí nhớ, lúc còn nhỏ cũng đã từng có…….nhưng nữ nhân tàn nhẫn kia đã vứt bỏ phu quân và nhi tử để bỏ trốn cùng nam nhân khác.Hồi ức, giống như bánh răng dừng lại, về nữ nhân đó, đã rất lâu rồi hắn chưa từng nhớ tới, kí ức về người đó, đã sớm không còn nhớ rõ nữa rồi.“Xem ta đập chết ngươi!”Hữu Nhàn nhỏ giọng lẩm bẩm, bộ dáng tích cực đập muỗi đặc biệt xinh đẹp.Thuộc Phong nhếch miệng cười lơ đãng, “ý tốt” của nàng, hắn tiếp tục vùi đầu vào xem bản đồ.Lại có thêm một con muỗi không biết sống chết bay xẹt qua mí mắt của nàng, toàn bộ tâm tư của Hữu Nhàn đều chú ý đến con muỗi.Nó bay qua mặt Thuộc Phong, Hữu Nhàn cũng chạy lại gần mặt hắn“Ba!”Một tiếng va chạm giòn tan, con muỗi hy sinh ngay trên mặt Thuộc Phong.Con muỗi đã chết, Hữu Nhàn cũng ngây người —Nàng, lại tát phu quân của mình!Xong đời rồi!Quả nhiên, “tiếp đãi” nàng chính là ánh mắt tức giận ngút trời vô cùng hung ác của hắn.“Giang Hữu Nhàn!”Hắn vô cùng tức giận, gọi to tên nàng.“Đừng nổi nóng! Ta không cố ý!”Hữu Nhàn liên tục xua tay xin lỗi.“Ngươi quả thực là muốn làm phản rồi! Ta đá ngươi một cái, bây giờ muốn trả thù phải không?”_______________________________

Hữu Nhàn thực sự cố gắng tuân thủ lời hứa.

Lúc Thuộc Phong chuyên chú xem bản đồ, nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ
ngay bên cạnh hắn, tay nhỏ chống cằm, si mê nhìn khuôn mặt hắn cười khúc khích

Ở khoảng cách này, nàng không cần phải lén lút nhìn hắn nữa rồi, thật tốt…

Chăm chú một lúc, có một con muỗi vo ve bay qua mắt nàng.

Hữu Nhàn lập tức trừng lớn mắt, nhíu chặt mày.

Giỏi thật, hôm qua cắn ta còn chưa đủ, bây giờ còn dám tới hút máu tướng công của ta!

Xem đây, xem nàng giết đám muỗi này đây, nợ máu phải trả bằng máu!

“Ba! Ba! Ba!”

Động tác của Hữu Nhàn rất nhanh nhẹn, giết hết số muối đó, nàng hưng
phấn nhìn xác muỗi trên tay, phủi phủi tay, tay bẩn tùy ý xoa xoa trên y phục của mình, tiền đà nhào qua đuổi muỗi cho Thuộc Phong.

Vật nhỏ ban đầu ngồi yên bây giờ đã không thể ngồi yên, ánh nến chiếu lên bản đồ thường bị bị nhảy nhót che khuất.

Thuộc Phong nhíu mày, ngước mắt lên.

Thấy nàng đang đuổi muỗi giúp mình, trong lòng tràn lên thứ tình cảm ấm áp.

Nàng ngây thơ, mỗi động tác đều không giống như một quận chúa điêu ngoa.

Trong trí nhớ, lúc còn nhỏ cũng đã từng có…….nhưng nữ nhân tàn nhẫn
kia đã vứt bỏ phu quân và nhi tử để bỏ trốn cùng nam nhân khác.

Hồi ức, giống như bánh răng dừng lại, về nữ nhân đó, đã rất lâu rồi
hắn chưa từng nhớ tới, kí ức về người đó, đã sớm không còn nhớ rõ nữa
rồi.

“Xem ta đập chết ngươi!”

Hữu Nhàn nhỏ giọng lẩm bẩm, bộ dáng tích cực đập muỗi đặc biệt xinh đẹp.

Thuộc Phong nhếch miệng cười lơ đãng, “ý tốt” của nàng, hắn tiếp tục vùi đầu vào xem bản đồ.

Lại có thêm một con muỗi không biết sống chết bay xẹt qua mí mắt của nàng, toàn bộ tâm tư của Hữu Nhàn đều chú ý đến con muỗi.

Nó bay qua mặt Thuộc Phong, Hữu Nhàn cũng chạy lại gần mặt hắn

“Ba!”

Một tiếng va chạm giòn tan, con muỗi hy sinh ngay trên mặt Thuộc Phong.

Con muỗi đã chết, Hữu Nhàn cũng ngây người —

Nàng, lại tát phu quân của mình!

Xong đời rồi!

Quả nhiên, “tiếp đãi” nàng chính là ánh mắt tức giận ngút trời vô cùng hung ác của hắn.

“Giang Hữu Nhàn!”

Hắn vô cùng tức giận, gọi to tên nàng.

“Đừng nổi nóng! Ta không cố ý!”

Hữu Nhàn liên tục xua tay xin lỗi.

“Ngươi quả thực là muốn làm phản rồi! Ta đá ngươi một cái, bây giờ muốn trả thù phải không?”

_______________________________

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Hữu Nhàn thực sự cố gắng tuân thủ lời hứa.Lúc Thuộc Phong chuyên chú xem bản đồ, nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngay bên cạnh hắn, tay nhỏ chống cằm, si mê nhìn khuôn mặt hắn cười khúc khíchỞ khoảng cách này, nàng không cần phải lén lút nhìn hắn nữa rồi, thật tốt…Chăm chú một lúc, có một con muỗi vo ve bay qua mắt nàng.Hữu Nhàn lập tức trừng lớn mắt, nhíu chặt mày.Giỏi thật, hôm qua cắn ta còn chưa đủ, bây giờ còn dám tới hút máu tướng công của ta!Xem đây, xem nàng giết đám muỗi này đây, nợ máu phải trả bằng máu!“Ba! Ba! Ba!”Động tác của Hữu Nhàn rất nhanh nhẹn, giết hết số muối đó, nàng hưng phấn nhìn xác muỗi trên tay, phủi phủi tay, tay bẩn tùy ý xoa xoa trên y phục của mình, tiền đà nhào qua đuổi muỗi cho Thuộc Phong.Vật nhỏ ban đầu ngồi yên bây giờ đã không thể ngồi yên, ánh nến chiếu lên bản đồ thường bị bị nhảy nhót che khuất.Thuộc Phong nhíu mày, ngước mắt lên.Thấy nàng đang đuổi muỗi giúp mình, trong lòng tràn lên thứ tình cảm ấm áp.Nàng ngây thơ, mỗi động tác đều không giống như một quận chúa điêu ngoa.Trong trí nhớ, lúc còn nhỏ cũng đã từng có…….nhưng nữ nhân tàn nhẫn kia đã vứt bỏ phu quân và nhi tử để bỏ trốn cùng nam nhân khác.Hồi ức, giống như bánh răng dừng lại, về nữ nhân đó, đã rất lâu rồi hắn chưa từng nhớ tới, kí ức về người đó, đã sớm không còn nhớ rõ nữa rồi.“Xem ta đập chết ngươi!”Hữu Nhàn nhỏ giọng lẩm bẩm, bộ dáng tích cực đập muỗi đặc biệt xinh đẹp.Thuộc Phong nhếch miệng cười lơ đãng, “ý tốt” của nàng, hắn tiếp tục vùi đầu vào xem bản đồ.Lại có thêm một con muỗi không biết sống chết bay xẹt qua mí mắt của nàng, toàn bộ tâm tư của Hữu Nhàn đều chú ý đến con muỗi.Nó bay qua mặt Thuộc Phong, Hữu Nhàn cũng chạy lại gần mặt hắn“Ba!”Một tiếng va chạm giòn tan, con muỗi hy sinh ngay trên mặt Thuộc Phong.Con muỗi đã chết, Hữu Nhàn cũng ngây người —Nàng, lại tát phu quân của mình!Xong đời rồi!Quả nhiên, “tiếp đãi” nàng chính là ánh mắt tức giận ngút trời vô cùng hung ác của hắn.“Giang Hữu Nhàn!”Hắn vô cùng tức giận, gọi to tên nàng.“Đừng nổi nóng! Ta không cố ý!”Hữu Nhàn liên tục xua tay xin lỗi.“Ngươi quả thực là muốn làm phản rồi! Ta đá ngươi một cái, bây giờ muốn trả thù phải không?”_______________________________

Chương 154: Quân tâm: Đêm ngọt ngào (1)