“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 177: Rơi xuống: Thật cẩn thận (1)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Hữu Nhàn dán mặt vào bộ lông tơ của nó, cảm giác đồng bệnh tương lân trỗi dậy trong lòng nàng.“Thì ra chúng ta giống nhau. Đều không có ai yêu thương, đều cô độc.” Nàng dùng gò má mịn màng cọ xát nó “Nhưng sau này mày không phải sợ nữa, ta sẽ chăm sóc mày!”Hữu Nhàn nhếch môi cười đau khổ.“Ta không thể làm mẫu thân, vậy ta sẽ nuôi mày thật tốt, mày thấy có được không?”Hữu Nhàn lẩm bẩm, đôi mắt to đẹp nhìn nó.Chú chó nhỏ vẫy vẫy đuôi giống như bảo bối nghe lời.Hữu Nhàn nhoẻn miệng cười.“Vậy là mày đồng ý rồi? Nhưng mày chưa có tên, gọi mày là gì được?”Nàng suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên sáng mắt lên.“Được rồi, toàn thân mày trắng như tuyết, vậy gọi mày là Tiểu Bạch nhé, được không?”Chú chó nhỏ nửa hiểu nửa không, lại kêu lên hai tiếng nhỏ giống như đồng ý với nàng.“Thật tốt quá, Tiểu Bạch của ta thật thông minh, ta rất thích mày.”Hữu Nhàn cười tươi, giờ lúc này chính là lúc vui vẻ nhất của nàng trong mấy ngày nay.Vui vẻ một hồi, đột nhiên nhớ tới Thuộc Phong, nụ cười của nàng lúc lập tức không còn, nhíu mày lại.“Nhưng mà, không biết Thuộc Phong có đồng ý để ta nuôi mày không?”__________________“Ngươi ôm chó đến thư phòng của ta làm gì?”Thuộc Phong vừa vào cửa đã thấy Hữu Nhàn ôm một con chó lông trắng ngồi trên ghế chờ hắn.Hắn vô thức nhíu mày lại, hơi khó chịu.Hắn không thích sủng vật, đặc biệt là động vật có lông.“Phong, tên nó là Tiểu Bạch!”Hữu Nhàn nói khẽ.Sợ rằng nàng tự ý nuôi Tiểu Bạch sẽ khiến hắn không vui nên đến xin sự đồng ý của hắn trước.Thuộc Phong nheo mắt lại, môi mỏng nhếch lên cười nhạo.“Mấy ngày nay còn cho rằng ngươi đã có chút tiến bộ, xem ra ta đoán sai rồi, ngươi vẫn là Giang Hữu Nhàn trước đây, ấu trĩ không chịu nổi.”“Ta…”Hữu Nhàn còn chưa biết nói gì đã bị hắn châm biến một trận.“Ta chỉ muốn nuôi nó.”Tuy là sợ nhưng nàng vẫn nói.Thuộc Phông ngẩng đầu không nói nhìn chằm chằm nàng, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng.“Thuộc Phong…có phải chàng không thích ta nuôi Tiểu Bạch không?”Hữu Nhàn bị hắn nhìn, trong lòng lo lắng sợ hãi.Thuộc Phong hừ khẽ một tiếng, xoay người đi về phía bàn công văn.“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi còn nói nữa thì cho đọc thuộc lòng luôn.”Hắn không cười mỉa nàng, cũng chuyển hướng bước đi.
Hữu Nhàn dán mặt vào bộ lông tơ của nó, cảm giác đồng bệnh tương lân trỗi dậy trong lòng nàng.
“Thì ra chúng ta giống nhau. Đều không
có ai yêu thương, đều cô độc.” Nàng dùng gò má mịn màng cọ xát nó “Nhưng sau này mày không phải sợ nữa, ta sẽ chăm sóc mày!”
Hữu Nhàn nhếch môi cười đau khổ.
“Ta không thể làm mẫu thân, vậy ta sẽ nuôi mày thật tốt, mày thấy có được không?”
Hữu Nhàn lẩm bẩm, đôi mắt to đẹp nhìn nó.
Chú chó nhỏ vẫy vẫy đuôi giống như bảo bối nghe lời.
Hữu Nhàn nhoẻn miệng cười.
“Vậy là mày đồng ý rồi? Nhưng mày chưa có tên, gọi mày là gì được?”
Nàng suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên sáng mắt lên.
“Được rồi, toàn thân mày trắng như tuyết, vậy gọi mày là Tiểu Bạch nhé, được không?”
Chú chó nhỏ nửa hiểu nửa không, lại kêu lên hai tiếng nhỏ giống như đồng ý với nàng.
“Thật tốt quá, Tiểu Bạch của ta thật thông minh, ta rất thích mày.”
Hữu Nhàn cười tươi, giờ lúc này chính là lúc vui vẻ nhất của nàng trong mấy ngày nay.
Vui vẻ một hồi, đột nhiên nhớ tới Thuộc Phong, nụ cười của nàng lúc lập tức không còn, nhíu mày lại.
“Nhưng mà, không biết Thuộc Phong có đồng ý để ta nuôi mày không?”
__________________
“Ngươi ôm chó đến thư phòng của ta làm gì?”
Thuộc Phong vừa vào cửa đã thấy Hữu Nhàn ôm một con chó lông trắng ngồi trên ghế chờ hắn.
Hắn vô thức nhíu mày lại, hơi khó chịu.
Hắn không thích sủng vật, đặc biệt là động vật có lông.
“Phong, tên nó là Tiểu Bạch!”
Hữu Nhàn nói khẽ.
Sợ rằng nàng tự ý nuôi Tiểu Bạch sẽ khiến hắn không vui nên đến xin sự đồng ý của hắn trước.
Thuộc Phong nheo mắt lại, môi mỏng nhếch lên cười nhạo.
“Mấy ngày nay còn cho rằng ngươi đã có
chút tiến bộ, xem ra ta đoán sai rồi, ngươi vẫn là Giang Hữu Nhàn trước
đây, ấu trĩ không chịu nổi.”
“Ta…”
Hữu Nhàn còn chưa biết nói gì đã bị hắn châm biến một trận.
“Ta chỉ muốn nuôi nó.”
Tuy là sợ nhưng nàng vẫn nói.
Thuộc Phông ngẩng đầu không nói nhìn chằm chằm nàng, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng.
“Thuộc Phong…có phải chàng không thích ta nuôi Tiểu Bạch không?”
Hữu Nhàn bị hắn nhìn, trong lòng lo lắng sợ hãi.
Thuộc Phong hừ khẽ một tiếng, xoay người đi về phía bàn công văn.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi còn nói nữa thì cho đọc thuộc lòng luôn.”
Hắn không cười mỉa nàng, cũng chuyển hướng bước đi.
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Hữu Nhàn dán mặt vào bộ lông tơ của nó, cảm giác đồng bệnh tương lân trỗi dậy trong lòng nàng.“Thì ra chúng ta giống nhau. Đều không có ai yêu thương, đều cô độc.” Nàng dùng gò má mịn màng cọ xát nó “Nhưng sau này mày không phải sợ nữa, ta sẽ chăm sóc mày!”Hữu Nhàn nhếch môi cười đau khổ.“Ta không thể làm mẫu thân, vậy ta sẽ nuôi mày thật tốt, mày thấy có được không?”Hữu Nhàn lẩm bẩm, đôi mắt to đẹp nhìn nó.Chú chó nhỏ vẫy vẫy đuôi giống như bảo bối nghe lời.Hữu Nhàn nhoẻn miệng cười.“Vậy là mày đồng ý rồi? Nhưng mày chưa có tên, gọi mày là gì được?”Nàng suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên sáng mắt lên.“Được rồi, toàn thân mày trắng như tuyết, vậy gọi mày là Tiểu Bạch nhé, được không?”Chú chó nhỏ nửa hiểu nửa không, lại kêu lên hai tiếng nhỏ giống như đồng ý với nàng.“Thật tốt quá, Tiểu Bạch của ta thật thông minh, ta rất thích mày.”Hữu Nhàn cười tươi, giờ lúc này chính là lúc vui vẻ nhất của nàng trong mấy ngày nay.Vui vẻ một hồi, đột nhiên nhớ tới Thuộc Phong, nụ cười của nàng lúc lập tức không còn, nhíu mày lại.“Nhưng mà, không biết Thuộc Phong có đồng ý để ta nuôi mày không?”__________________“Ngươi ôm chó đến thư phòng của ta làm gì?”Thuộc Phong vừa vào cửa đã thấy Hữu Nhàn ôm một con chó lông trắng ngồi trên ghế chờ hắn.Hắn vô thức nhíu mày lại, hơi khó chịu.Hắn không thích sủng vật, đặc biệt là động vật có lông.“Phong, tên nó là Tiểu Bạch!”Hữu Nhàn nói khẽ.Sợ rằng nàng tự ý nuôi Tiểu Bạch sẽ khiến hắn không vui nên đến xin sự đồng ý của hắn trước.Thuộc Phong nheo mắt lại, môi mỏng nhếch lên cười nhạo.“Mấy ngày nay còn cho rằng ngươi đã có chút tiến bộ, xem ra ta đoán sai rồi, ngươi vẫn là Giang Hữu Nhàn trước đây, ấu trĩ không chịu nổi.”“Ta…”Hữu Nhàn còn chưa biết nói gì đã bị hắn châm biến một trận.“Ta chỉ muốn nuôi nó.”Tuy là sợ nhưng nàng vẫn nói.Thuộc Phông ngẩng đầu không nói nhìn chằm chằm nàng, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng.“Thuộc Phong…có phải chàng không thích ta nuôi Tiểu Bạch không?”Hữu Nhàn bị hắn nhìn, trong lòng lo lắng sợ hãi.Thuộc Phong hừ khẽ một tiếng, xoay người đi về phía bàn công văn.“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi còn nói nữa thì cho đọc thuộc lòng luôn.”Hắn không cười mỉa nàng, cũng chuyển hướng bước đi.