“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 186: Rơi xuống: Ác mộng bắt đầu (1)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Ngọc chủ tử, sao người lại…”Ly Ly che miệng hoảng sợ nhìn Ngọc Nhi không ngừng nôn khan.Đã tròn hai tháng Thuộc Vương Gia không tới phòng chủ tử, vậy mà bây giờ chủ tử lại có phản ứng mang thai, vả lại hơn hai tháng nay cũng không có biểu hiện gì.Ngọc Nhi dùng sức ôm ngực mình, triệu chứng đã giảm bớt một chút mới ngẩng đầu lên, tròng mắt đầy nước mắt trừng Ly Ly đang hoảng sợ.“Không được nói ra ngoài…nếu không ta cắt lưỡi ngươi, biết không?”“Nhưng, nương nương, người…”“Câm miệng!”Ngọc Nhi quát Ly Ly, may ngài mảnh khảnh nhíu lại, sắc mặt trở nên rất khó coi.Nếu không phải nữ nhân chết tiệt kia cứ bám lấy Vương Gia suốt ngày mà vẫn không mang thai, nàng ta cũng không phải đi tìm nam nhân khác! Nói đúng ra là chỉ tại nữ nhân vô dụng kia làm hại!“Ngọc chủ tử, không thể giấu được đâu! Cho dù có tìm người che giấu, cũng rất dễ lộ ra sơ hở.”Ly Ly sợ hãi nói, nhỡ tai tiếng này mà bại lộ, nàng ta nhất định sẽ bị liên lụy, đến lúc đó nhất định sẽ không sống nổi.Ngọc Nhi nhíu mày, con ngươi không an phận đảo tròn, đột nhiên nheo lại kỳ quái.“Ai nói ta muốn giấu? Ta muốn hài tử này giúp ta lên cao, nó sẽ là nhi tử của Vương Gia, tương lai sẽ là Tiểu Vương Gia.”Ly Ly bị vẻ mặt đáng sợ dọa cho tái mặt.“Nhưng…”“Ta nói là được!”Nàng ta không cho Ly Ly xen vào, âm hiểm nhướn mày.Nếu ý trời đã như thế, vậy nàng ta nhất định sẽ lấy giả làm thật!_____________________________“Vương Gia, xảy ra chuyện rồi!”Tân Tương lảo đảo chạy vào, Thuộc Phong ngẩng đầu lên.“Nàng ta làm sao?”Phán ứng đầu tiên của hắn là nghĩ nha đầu kia lại gây chuyện, ý nghĩ này giống như phản xạ có điều kiện xuất hiện trước tiên trong não hắn,“Nàng, nàng thắt cổ tự sát, may có người phát hiện đúng lúc mới không xảy ra chuyện lớn!”Tần Tương dùng sức gật đầu, thở hổn hển bởi vì tình huống khẩn cấp nên hắn chạy đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.“Thắt cổ? Sao lại vậy? Hôm nay ta thấy nàng rất tốt mà!”Thuộc Phong không thể tin được kéo áo Tần Tương, tròng mắt trợn trừng.Buổi sáng còn nói chờ hắn trở về dùng bữa, tại sao vô duyên vô cớ lại tự sát!Tần Tương ngẩn người, sau đó đột nhiên phản ứng lại.“Không phải! Không phải Vương Phi nương nương! Là Ngọc chủ tử treo lụa trắng thắt cổ!”“Ngọc Nhi?”Thuộc Phong nhướn mày, cả người hắn thả lỏng, tay nắm cổ áo tần Tương cũng thả ra.“Sao nàng ta lại tự sát?”Ngữ khí của hắn rõ ràng là đã bình thản hơn, chỉ hơi nhíu mày.
“Ngọc chủ tử, sao người lại…”
Ly Ly che miệng hoảng sợ nhìn Ngọc Nhi không ngừng nôn khan.
Đã tròn hai tháng Thuộc Vương Gia không
tới phòng chủ tử, vậy mà bây giờ chủ tử lại có phản ứng mang thai, vả
lại hơn hai tháng nay cũng không có biểu hiện gì.
Ngọc Nhi dùng sức ôm ngực mình, triệu
chứng đã giảm bớt một chút mới ngẩng đầu lên, tròng mắt đầy nước mắt
trừng Ly Ly đang hoảng sợ.
“Không được nói ra ngoài…nếu không ta cắt lưỡi ngươi, biết không?”
“Nhưng, nương nương, người…”
“Câm miệng!”
Ngọc Nhi quát Ly Ly, may ngài mảnh khảnh nhíu lại, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nếu không phải nữ nhân chết tiệt kia cứ
bám lấy Vương Gia suốt ngày mà vẫn không mang thai, nàng ta cũng không
phải đi tìm nam nhân khác! Nói đúng ra là chỉ tại nữ nhân vô dụng kia
làm hại!
“Ngọc chủ tử, không thể giấu được đâu! Cho dù có tìm người che giấu, cũng rất dễ lộ ra sơ hở.”
Ly Ly sợ hãi nói, nhỡ tai tiếng này mà bại lộ, nàng ta nhất định sẽ bị liên lụy, đến lúc đó nhất định sẽ không sống nổi.
Ngọc Nhi nhíu mày, con ngươi không an phận đảo tròn, đột nhiên nheo lại kỳ quái.
“Ai nói ta muốn giấu? Ta muốn hài tử này giúp ta lên cao, nó sẽ là nhi tử của Vương Gia, tương lai sẽ là Tiểu Vương Gia.”
Ly Ly bị vẻ mặt đáng sợ dọa cho tái mặt.
“Nhưng…”
“Ta nói là được!”
Nàng ta không cho Ly Ly xen vào, âm hiểm nhướn mày.
Nếu ý trời đã như thế, vậy nàng ta nhất định sẽ lấy giả làm thật!
_____________________________
“Vương Gia, xảy ra chuyện rồi!”
Tân Tương lảo đảo chạy vào, Thuộc Phong ngẩng đầu lên.
“Nàng ta làm sao?”
Phán ứng đầu tiên của hắn là nghĩ nha
đầu kia lại gây chuyện, ý nghĩ này giống như phản xạ có điều kiện xuất
hiện trước tiên trong não hắn,
“Nàng, nàng thắt cổ tự sát, may có người phát hiện đúng lúc mới không xảy ra chuyện lớn!”
Tần Tương dùng sức gật đầu, thở hổn hển bởi vì tình huống khẩn cấp nên hắn chạy đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Thắt cổ? Sao lại vậy? Hôm nay ta thấy nàng rất tốt mà!”
Thuộc Phong không thể tin được kéo áo Tần Tương, tròng mắt trợn trừng.
Buổi sáng còn nói chờ hắn trở về dùng bữa, tại sao vô duyên vô cớ lại tự sát!
Tần Tương ngẩn người, sau đó đột nhiên phản ứng lại.
“Không phải! Không phải Vương Phi nương nương! Là Ngọc chủ tử treo lụa trắng thắt cổ!”
“Ngọc Nhi?”
Thuộc Phong nhướn mày, cả người hắn thả lỏng, tay nắm cổ áo tần Tương cũng thả ra.
“Sao nàng ta lại tự sát?”
Ngữ khí của hắn rõ ràng là đã bình thản hơn, chỉ hơi nhíu mày.
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Ngọc chủ tử, sao người lại…”Ly Ly che miệng hoảng sợ nhìn Ngọc Nhi không ngừng nôn khan.Đã tròn hai tháng Thuộc Vương Gia không tới phòng chủ tử, vậy mà bây giờ chủ tử lại có phản ứng mang thai, vả lại hơn hai tháng nay cũng không có biểu hiện gì.Ngọc Nhi dùng sức ôm ngực mình, triệu chứng đã giảm bớt một chút mới ngẩng đầu lên, tròng mắt đầy nước mắt trừng Ly Ly đang hoảng sợ.“Không được nói ra ngoài…nếu không ta cắt lưỡi ngươi, biết không?”“Nhưng, nương nương, người…”“Câm miệng!”Ngọc Nhi quát Ly Ly, may ngài mảnh khảnh nhíu lại, sắc mặt trở nên rất khó coi.Nếu không phải nữ nhân chết tiệt kia cứ bám lấy Vương Gia suốt ngày mà vẫn không mang thai, nàng ta cũng không phải đi tìm nam nhân khác! Nói đúng ra là chỉ tại nữ nhân vô dụng kia làm hại!“Ngọc chủ tử, không thể giấu được đâu! Cho dù có tìm người che giấu, cũng rất dễ lộ ra sơ hở.”Ly Ly sợ hãi nói, nhỡ tai tiếng này mà bại lộ, nàng ta nhất định sẽ bị liên lụy, đến lúc đó nhất định sẽ không sống nổi.Ngọc Nhi nhíu mày, con ngươi không an phận đảo tròn, đột nhiên nheo lại kỳ quái.“Ai nói ta muốn giấu? Ta muốn hài tử này giúp ta lên cao, nó sẽ là nhi tử của Vương Gia, tương lai sẽ là Tiểu Vương Gia.”Ly Ly bị vẻ mặt đáng sợ dọa cho tái mặt.“Nhưng…”“Ta nói là được!”Nàng ta không cho Ly Ly xen vào, âm hiểm nhướn mày.Nếu ý trời đã như thế, vậy nàng ta nhất định sẽ lấy giả làm thật!_____________________________“Vương Gia, xảy ra chuyện rồi!”Tân Tương lảo đảo chạy vào, Thuộc Phong ngẩng đầu lên.“Nàng ta làm sao?”Phán ứng đầu tiên của hắn là nghĩ nha đầu kia lại gây chuyện, ý nghĩ này giống như phản xạ có điều kiện xuất hiện trước tiên trong não hắn,“Nàng, nàng thắt cổ tự sát, may có người phát hiện đúng lúc mới không xảy ra chuyện lớn!”Tần Tương dùng sức gật đầu, thở hổn hển bởi vì tình huống khẩn cấp nên hắn chạy đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.“Thắt cổ? Sao lại vậy? Hôm nay ta thấy nàng rất tốt mà!”Thuộc Phong không thể tin được kéo áo Tần Tương, tròng mắt trợn trừng.Buổi sáng còn nói chờ hắn trở về dùng bữa, tại sao vô duyên vô cớ lại tự sát!Tần Tương ngẩn người, sau đó đột nhiên phản ứng lại.“Không phải! Không phải Vương Phi nương nương! Là Ngọc chủ tử treo lụa trắng thắt cổ!”“Ngọc Nhi?”Thuộc Phong nhướn mày, cả người hắn thả lỏng, tay nắm cổ áo tần Tương cũng thả ra.“Sao nàng ta lại tự sát?”Ngữ khí của hắn rõ ràng là đã bình thản hơn, chỉ hơi nhíu mày.