Tác giả:

“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…

Chương 221: Rơi xuống: Nản lòng thoái chí (2)

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit + Beta: Dực“Ta là quỷ sao? Làm gì mà vừa thấy ta đã muốn chạy trốn?”Thuộc Phong giận trừng nàng.“Ta nghĩ chàng cũng không muốn gặp ta.”Hữu Nhàn hơi nhăn mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy tản ra một chút u buồn không kìm chế được.“Bây giờ ngươi càng ngày càng có bản lĩnh nhỉ, ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?”Hắn nhíu mày, nheo mắt dò xét.“Vậy, xin hỏi chàng có điều gì muốn nói?”Hữu Nhàn hạ đôi lông mi dài, hỏi lại hắn.“Không có gì!”Hắn đùa giỡn nói, ngữ khí dường như không phân rõ phải trái.“Có một thỉnh cầu, ta không biết chàng có đáp ứng không.”Nàng yếu ớt nói, giọng nói giống như đến từ một nơi xa xôi nào đó.Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.“Nói.”Hữu Nhàn hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn, dù trái tim nàng đã nguội lạnh nhưng nó vẫn đau nhói theo thói quen.“Ta sẽ về nhà mẹ đẻ ở tạm một tháng trên danh nghĩa về thăm người thân, ta sẽ không nói với họ vấn đề phát sinh giữa chúng ta.”“Hữu Nhàn gục đầu xuống, không nhìn xem phản ứng của hắn.”Khuôn mặt tuấn tú của hắn vô thức vặn vẹo, lồng ngực kịch liệt phập phồng.“Tùy ngươi”Hắn nóng nảy quát, hung hăng trừng Hữu Nhàn một cái rồi rời đi.“Chờ một chút!”Hữu Nhàn đột nhiên lên tiếng gọi hắn khiến thân hình cao to của hắn nhất thời dừng lại.Còn có chuyện gì?”Hắn chậm rãi xoay người, khóe miệng giật giật hai cái, trong lòng có chút chờ mong khó hiểu nào đó.Hữu Nhàn rủ mi xuống, lấy từ trong ngực ra cái gì đó nắm chặt trong tay, đi lại phía hắn.“Đây là nhẫn cỏ đuôi chó chàng ném vào bụi cỏ, ta nhặt được.”Hữu Nhàn mở bàn tay, để lộ ra chiếc nhẫn đã sớm bị hắn quên mất.Đây là do chính tay nàng bện, hắn cũng không xem trọng.Từ lâu nàng đã nghĩ thông suốt, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn vứt bỏ, vẫn mang theo bên ngườiThuộc Phong đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt yên tĩnh đột nhiên trừng lớn.Cái nhẫn này hắn vẫn còn có ấn tượng, nhớ rõ lúc trước hắn tùy tiện vứt đi, không ngờ nàng còn có thể tìm được.“Nhẫn cỏ trong truyền thuyết có thể tháo giải, chỉ cần gỡ nhẫn cỏ ra, thì ma lực giữa hai người sẽ được phá giải, sau này sẽ không còn tình yêu ràng buộc giữa hai người nữa.”Hữu Nhàn chuyên chú giải thích, nàng không muốn miễn cưỡng hắn bất cứ chuyện gì.Nếu đã không yêu, thì cũng không cần ngang ngạnh bám lấy hắn.Nếu là Hữu Nhàn trước đây, nàng sẽ làm như vậy, nhưng Hữu Nhàn hiện tại thì không.

Edit + Beta: Dực

“Ta là quỷ sao? Làm gì mà vừa thấy ta đã muốn chạy trốn?”

Thuộc Phong giận trừng nàng.

“Ta nghĩ chàng cũng không muốn gặp ta.”

Hữu Nhàn hơi nhăn mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy tản ra một chút u buồn không kìm chế được.

“Bây giờ ngươi càng ngày càng có bản lĩnh nhỉ, ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?”

Hắn nhíu mày, nheo mắt dò xét.

“Vậy, xin hỏi chàng có điều gì muốn nói?”

Hữu Nhàn hạ đôi lông mi dài, hỏi lại hắn.

“Không có gì!”

Hắn đùa giỡn nói, ngữ khí dường như không phân rõ phải trái.

“Có một thỉnh cầu, ta không biết chàng có đáp ứng không.”

Nàng yếu ớt nói, giọng nói giống như đến từ một nơi xa xôi nào đó.

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Nói.”

Hữu Nhàn hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn, dù trái tim nàng đã nguội lạnh nhưng nó vẫn đau nhói theo thói quen.

“Ta sẽ về nhà mẹ đẻ ở tạm một tháng trên danh nghĩa về thăm người thân, ta sẽ không nói với họ vấn đề phát sinh giữa chúng ta.”

“Hữu Nhàn gục đầu xuống, không nhìn xem phản ứng của hắn.”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn vô thức vặn vẹo, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

“Tùy ngươi”

Hắn nóng nảy quát, hung hăng trừng Hữu Nhàn một cái rồi rời đi.

“Chờ một chút!”

Hữu Nhàn đột nhiên lên tiếng gọi hắn khiến thân hình cao to của hắn nhất thời dừng lại.

Còn có chuyện gì?”

Hắn chậm rãi xoay người, khóe miệng giật giật hai cái, trong lòng có chút chờ mong khó hiểu nào đó.

Hữu Nhàn rủ mi xuống, lấy từ trong ngực ra cái gì đó nắm chặt trong tay, đi lại phía hắn.

“Đây là nhẫn cỏ đuôi chó chàng ném vào bụi cỏ, ta nhặt được.”

Hữu Nhàn mở bàn tay, để lộ ra chiếc nhẫn đã sớm bị hắn quên mất.

Đây là do chính tay nàng bện, hắn cũng không xem trọng.

Từ lâu nàng đã nghĩ thông suốt, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn vứt bỏ, vẫn mang theo bên người

Thuộc Phong đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt yên tĩnh đột nhiên trừng lớn.

Cái nhẫn này hắn vẫn còn có ấn tượng, nhớ rõ lúc trước hắn tùy tiện vứt đi, không ngờ nàng còn có thể tìm được.

“Nhẫn cỏ trong truyền thuyết có thể tháo giải, chỉ cần gỡ nhẫn cỏ ra, thì ma lực giữa hai người sẽ được phá giải, sau này sẽ không còn tình
yêu ràng buộc giữa hai người nữa.”

Hữu Nhàn chuyên chú giải thích, nàng không muốn miễn cưỡng hắn bất cứ chuyện gì.

Nếu đã không yêu, thì cũng không cần ngang ngạnh bám lấy hắn.

Nếu là Hữu Nhàn trước đây, nàng sẽ làm như vậy, nhưng Hữu Nhàn hiện tại thì không.

Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit + Beta: Dực“Ta là quỷ sao? Làm gì mà vừa thấy ta đã muốn chạy trốn?”Thuộc Phong giận trừng nàng.“Ta nghĩ chàng cũng không muốn gặp ta.”Hữu Nhàn hơi nhăn mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy tản ra một chút u buồn không kìm chế được.“Bây giờ ngươi càng ngày càng có bản lĩnh nhỉ, ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?”Hắn nhíu mày, nheo mắt dò xét.“Vậy, xin hỏi chàng có điều gì muốn nói?”Hữu Nhàn hạ đôi lông mi dài, hỏi lại hắn.“Không có gì!”Hắn đùa giỡn nói, ngữ khí dường như không phân rõ phải trái.“Có một thỉnh cầu, ta không biết chàng có đáp ứng không.”Nàng yếu ớt nói, giọng nói giống như đến từ một nơi xa xôi nào đó.Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.“Nói.”Hữu Nhàn hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn, dù trái tim nàng đã nguội lạnh nhưng nó vẫn đau nhói theo thói quen.“Ta sẽ về nhà mẹ đẻ ở tạm một tháng trên danh nghĩa về thăm người thân, ta sẽ không nói với họ vấn đề phát sinh giữa chúng ta.”“Hữu Nhàn gục đầu xuống, không nhìn xem phản ứng của hắn.”Khuôn mặt tuấn tú của hắn vô thức vặn vẹo, lồng ngực kịch liệt phập phồng.“Tùy ngươi”Hắn nóng nảy quát, hung hăng trừng Hữu Nhàn một cái rồi rời đi.“Chờ một chút!”Hữu Nhàn đột nhiên lên tiếng gọi hắn khiến thân hình cao to của hắn nhất thời dừng lại.Còn có chuyện gì?”Hắn chậm rãi xoay người, khóe miệng giật giật hai cái, trong lòng có chút chờ mong khó hiểu nào đó.Hữu Nhàn rủ mi xuống, lấy từ trong ngực ra cái gì đó nắm chặt trong tay, đi lại phía hắn.“Đây là nhẫn cỏ đuôi chó chàng ném vào bụi cỏ, ta nhặt được.”Hữu Nhàn mở bàn tay, để lộ ra chiếc nhẫn đã sớm bị hắn quên mất.Đây là do chính tay nàng bện, hắn cũng không xem trọng.Từ lâu nàng đã nghĩ thông suốt, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn vứt bỏ, vẫn mang theo bên ngườiThuộc Phong đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt yên tĩnh đột nhiên trừng lớn.Cái nhẫn này hắn vẫn còn có ấn tượng, nhớ rõ lúc trước hắn tùy tiện vứt đi, không ngờ nàng còn có thể tìm được.“Nhẫn cỏ trong truyền thuyết có thể tháo giải, chỉ cần gỡ nhẫn cỏ ra, thì ma lực giữa hai người sẽ được phá giải, sau này sẽ không còn tình yêu ràng buộc giữa hai người nữa.”Hữu Nhàn chuyên chú giải thích, nàng không muốn miễn cưỡng hắn bất cứ chuyện gì.Nếu đã không yêu, thì cũng không cần ngang ngạnh bám lấy hắn.Nếu là Hữu Nhàn trước đây, nàng sẽ làm như vậy, nhưng Hữu Nhàn hiện tại thì không.

Chương 221: Rơi xuống: Nản lòng thoái chí (2)