Trong gió phảng phất hương mùa xuân, êm đềm, thanh khiết. Trên đồng cỏ hoang vu, hoa oải hương nở tím ngắt, một cô gái đang thong thả bước đi. Những bước chân trần nhẹ bẫng, thân thể nàng cũng hoàn toàn không một mảnh vải che đậy, ánh trăng bàng bạc tỏa chiếu trên làn da trắng ngần, tôn lên từng đường nét mềm mại, thanh tao. Gương mặt nàng mang một vẻ đẹp dịu dàng, tươi nhiên, không chút gì ưu tư. Đôi mắt sáng, long lanh, và đẹp hơn cả ánh sao trời. Nàng vẫn chậm rãi bước đi trên cánh đồng hoa, từng làn tóc mây đen tuyền tung bay lất phất, bỏ lại ở phía sau một đống lửa lớn đang cháy rừng rực! Tên nàng là Huệ Nha, đó là điều đầu tiên nàng cần phải ghi nhớ! Đống lửa đã ở rất xa rồi, hơi sương lạnh lẽo vờn trên da thịt thiếu nữ. Trên bầu trời đêm, mây giông đang kéo đến che khuất những vì tinh tú. Chẳng mấy chốc mà ánh trăng trong veo đã lịm tắt, và mưa bắt đầu rào rào đổ xuống. Huệ Nha vẫn lặng lẽ bước đi giữa những làn mưa giá buốt, cái lạnh này đâu thấm gì. GRÀOOOO!!! Một tiếng gầm…
Quyển 1 - Chương 30-6: Hoa (VI)
Tử Thiên ThầnTác giả: MifijiTruyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong gió phảng phất hương mùa xuân, êm đềm, thanh khiết. Trên đồng cỏ hoang vu, hoa oải hương nở tím ngắt, một cô gái đang thong thả bước đi. Những bước chân trần nhẹ bẫng, thân thể nàng cũng hoàn toàn không một mảnh vải che đậy, ánh trăng bàng bạc tỏa chiếu trên làn da trắng ngần, tôn lên từng đường nét mềm mại, thanh tao. Gương mặt nàng mang một vẻ đẹp dịu dàng, tươi nhiên, không chút gì ưu tư. Đôi mắt sáng, long lanh, và đẹp hơn cả ánh sao trời. Nàng vẫn chậm rãi bước đi trên cánh đồng hoa, từng làn tóc mây đen tuyền tung bay lất phất, bỏ lại ở phía sau một đống lửa lớn đang cháy rừng rực! Tên nàng là Huệ Nha, đó là điều đầu tiên nàng cần phải ghi nhớ! Đống lửa đã ở rất xa rồi, hơi sương lạnh lẽo vờn trên da thịt thiếu nữ. Trên bầu trời đêm, mây giông đang kéo đến che khuất những vì tinh tú. Chẳng mấy chốc mà ánh trăng trong veo đã lịm tắt, và mưa bắt đầu rào rào đổ xuống. Huệ Nha vẫn lặng lẽ bước đi giữa những làn mưa giá buốt, cái lạnh này đâu thấm gì. GRÀOOOO!!! Một tiếng gầm… Nhiên Sa và Nhan Vy đang tiến vào khu vực các loài hoa có độc, một không gian âm u và đáng sợ hơn hẳn các khu vực khác. Họ đi qua những luống hoa Thủy vu, Linh lan, Trúc đào, rồi Thụy hương..."Tại sao những loài hoa đẹp đến thế mà lại có độc nhỉ?" - Nhan Vy thắc mắc."Đó chỉ là cơ chế tự vệ của chúng thôi mà." - Nhiên Sa đáp."Cơ chế tự vệ ư? Có khi nào Trái đất cũng có cơ chế tự vệ không?""Cậu nói vậy là sao?""Thiên tai và các dịch bệnh được tạo ra để chống lại loài người, vì chúng ta đang làm tổn hại đến Trái đất.""Ừ, có lẽ vậy...""Heheheh, tớ chỉ đùa chút mà sao mặt cậu tái mét lại vậy?" - Nhan Vy cười.Nhiên Sa thoáng cau mày, mặt tái là vì thiếu ngủ đấy chứ."Chúng mình đã đi được nửa bảo tàng rồi đấy. Tớ khát quá, hay là tìm chỗ nào uống nước đi." - Nhan Vy nói."Cuối khu này có một quầy giải khát đấy." - Nhiên Sa tra bản đồ."Vậy thì đi nhanh lên nào!" - Nhan Vy kéo tay Nhiên Sa."Đừng kéo tớ, đau quá..." - Nhiên Sa than vãn, khổ ghê, đang mệt cũng không được yên.***Huệ Nha, Xuyên Sơn và Hiên Hạ cũng đang ở trong khu vực các loài hoa có độc. Khi đi ngang qua những chùm hoa Nguyệt quế núi, Hiên Hạ chợt bước hụt và bị gãy gót giày. Cô lảo đảo suýt ngã, may mà Xuyên Sơn đã kịp đỡ lấy cô. Rồi anh cúi xuống và cố gắng sửa lại gót giày cho cô.Huệ Nha không dừng lại, nàng vẫn bước tiếp về phía trước. Nàng lấy ra bông hoa Liatan và vừa đi vừa chăm chú ngắm nhìn nó. Nàng đang phân vân, đôi môi nàng mím lại. Nhưng rồi cuối cùng, nàng vẫn không thể cưỡng lại ý muốn được nếm thử mùi vị của bông hoa tuyệt đẹp này. Và... nàng từ từ đưa bông hoa lên miệng...RẦM!Huệ Nha ngã lăn ra đất, có ai đó vừa xô vào nàng.Đó chính là... Nhan Vy. Cô kéo tay Nhiên Sa chạy mà không để ý đằng trước nên vừa rồi đã đâm sầm vào Huệ Nha."Ôi chết thật..." - Nhan Vy tỏ vẻ ân hận, cô bước tới và đỡ Huệ Nha dậy - "Cho tớ xin lỗi nhé, cậu có sao không?"Mùi hương của Huệ Nha thoang thoảng bên cánh mũi Nhan Vy khiến cô thoáng ngây người ra, cô nghĩ là mình... biết mùi hương này!Nhiên Sa thì đang đứng bất động, anh đã nhận ra Huệ Nha, đây chẳng phải là cô gái mà anh nhìn thấy trên chiếc xe bus hay sao? Giờ không ngờ lại được nhìn thấy cô ấy ở cự li gần đến thế, quả thật là một sắc đẹp chim sa cá lặn không từ ngữ nào tả hết...Huệ Nha chầm chậm đứng dậy, nàng đưa mắt lướt nhìn qua Nhan Vy và Nhiên Sa, chỉ trong 1 giây, rồi nàng chuyển ánh nhìn xuống bông hoa Liatan đang nằm trên nền đất.Nhiên Sa hiểu ra vấn đề, anh cúi xuống nhặt lấy bông hoa và đưa tới trước Huệ Nha:"Của cậu đây."Nhan Vy cũng đứng lên, và khẽ nói:"Váy cậu bị bẩn rồi kìa."Huệ Nha không nói một lời, nàng cầm lấy bông Liatan từ tay Nhiên Sa, rồi lại hướng ánh nhìn về phía trước và bước đi tiếp.Nhan Vy và Nhiên Sa đứng nhìn theo. Nhan Vy hơi chau mày:"Cô ấy sao thế nhỉ? Chẳng nói chẳng rằng.""Có thể cô ấy không nói được." - Nhiên Sa khẽ nói."Mà thôi, chúng ta phải tới quầy giải khát!" - Nhan Vy lại kéo tay Nhiên Sa - "Tớ khát khô cổ rồi!"***"Huệ Nha, em phải đợi anh chị với chứ?" - Xuyên Sơn và Hiên Hạ đã bắt kịp Huệ Nha.Hiên Hạ chợt nhìn thấy bông hoa Liatan trên tay Huệ Nha, cô liền nhíu mày quay sang Xuyên Sơn:"Chuyện này là sao đây?"Xuyên Sơn lấy ra chiếc di động:"À, anh nghĩ chúng ta nên gọi điện cho Hainiido và Irivy để xem họ đang ở đâu."Hiên Hạ nghiến răng, ánh mắt cô cháy lên:"Anh đừng có đánh trống lảng, em đang hỏi về bông hoa này! Anh đã hái trộm nó cho Huệ Nha phải không?""Không, nó... tự rụng đấy chứ.""Hừ, lại thêm tội nói dối nữa!""Anh xin lỗi..."Hiên Hạ để lại cho Xuyên Sơn một cái lườm bỏng rát, rồi cô lạnh lùng đưa tay tước lấy bông Liatan của Huệ Nha:"Chị tịch thu bông hoa này, và sẽ trao trả nó lại cho bảo tàng.""Ưm..." - Ánh mắt Huệ Nha rưng rưng.
Nhiên Sa và Nhan Vy đang tiến vào khu vực các loài hoa có độc, một không gian âm u và đáng sợ hơn hẳn các khu vực khác. Họ đi qua những luống hoa Thủy vu, Linh lan, Trúc đào, rồi Thụy hương...
"Tại sao những loài hoa đẹp đến thế mà lại có độc nhỉ?" - Nhan Vy thắc mắc.
"Đó chỉ là cơ chế tự vệ của chúng thôi mà." - Nhiên Sa đáp.
"Cơ chế tự vệ ư? Có khi nào Trái đất cũng có cơ chế tự vệ không?"
"Cậu nói vậy là sao?"
"Thiên tai và các dịch bệnh được tạo ra để chống lại loài người, vì chúng ta đang làm tổn hại đến Trái đất."
"Ừ, có lẽ vậy..."
"Heheheh, tớ chỉ đùa chút mà sao mặt cậu tái mét lại vậy?" - Nhan Vy cười.
Nhiên Sa thoáng cau mày, mặt tái là vì thiếu ngủ đấy chứ.
"Chúng mình đã đi được nửa bảo tàng rồi đấy. Tớ khát quá, hay là tìm chỗ nào uống nước đi." - Nhan Vy nói.
"Cuối khu này có một quầy giải khát đấy." - Nhiên Sa tra bản đồ.
"Vậy thì đi nhanh lên nào!" - Nhan Vy kéo tay Nhiên Sa.
"Đừng kéo tớ, đau quá..." - Nhiên Sa than vãn, khổ ghê, đang mệt cũng không được yên.
***
Huệ Nha, Xuyên Sơn và Hiên Hạ cũng đang ở trong khu vực các loài hoa có độc. Khi đi ngang qua những chùm hoa Nguyệt quế núi, Hiên Hạ chợt bước hụt và bị gãy gót giày. Cô lảo đảo suýt ngã, may mà Xuyên Sơn đã kịp đỡ lấy cô. Rồi anh cúi xuống và cố gắng sửa lại gót giày cho cô.
Huệ Nha không dừng lại, nàng vẫn bước tiếp về phía trước. Nàng lấy ra bông hoa Liatan và vừa đi vừa chăm chú ngắm nhìn nó. Nàng đang phân vân, đôi môi nàng mím lại. Nhưng rồi cuối cùng, nàng vẫn không thể cưỡng lại ý muốn được nếm thử mùi vị của bông hoa tuyệt đẹp này. Và... nàng từ từ đưa bông hoa lên miệng...
RẦM!
Huệ Nha ngã lăn ra đất, có ai đó vừa xô vào nàng.
Đó chính là... Nhan Vy. Cô kéo tay Nhiên Sa chạy mà không để ý đằng trước nên vừa rồi đã đâm sầm vào Huệ Nha.
"Ôi chết thật..." - Nhan Vy tỏ vẻ ân hận, cô bước tới và đỡ Huệ Nha dậy - "Cho tớ xin lỗi nhé, cậu có sao không?"
Mùi hương của Huệ Nha thoang thoảng bên cánh mũi Nhan Vy khiến cô thoáng ngây người ra, cô nghĩ là mình... biết mùi hương này!
Nhiên Sa thì đang đứng bất động, anh đã nhận ra Huệ Nha, đây chẳng phải là cô gái mà anh nhìn thấy trên chiếc xe bus hay sao? Giờ không ngờ lại được nhìn thấy cô ấy ở cự li gần đến thế, quả thật là một sắc đẹp chim sa cá lặn không từ ngữ nào tả hết...
Huệ Nha chầm chậm đứng dậy, nàng đưa mắt lướt nhìn qua Nhan Vy và Nhiên Sa, chỉ trong 1 giây, rồi nàng chuyển ánh nhìn xuống bông hoa Liatan đang nằm trên nền đất.
Nhiên Sa hiểu ra vấn đề, anh cúi xuống nhặt lấy bông hoa và đưa tới trước Huệ Nha:
"Của cậu đây."
Nhan Vy cũng đứng lên, và khẽ nói:
"Váy cậu bị bẩn rồi kìa."
Huệ Nha không nói một lời, nàng cầm lấy bông Liatan từ tay Nhiên Sa, rồi lại hướng ánh nhìn về phía trước và bước đi tiếp.
Nhan Vy và Nhiên Sa đứng nhìn theo. Nhan Vy hơi chau mày:
"Cô ấy sao thế nhỉ? Chẳng nói chẳng rằng."
"Có thể cô ấy không nói được." - Nhiên Sa khẽ nói.
"Mà thôi, chúng ta phải tới quầy giải khát!" - Nhan Vy lại kéo tay Nhiên Sa - "Tớ khát khô cổ rồi!"
***
"Huệ Nha, em phải đợi anh chị với chứ?" - Xuyên Sơn và Hiên Hạ đã bắt kịp Huệ Nha.
Hiên Hạ chợt nhìn thấy bông hoa Liatan trên tay Huệ Nha, cô liền nhíu mày quay sang Xuyên Sơn:
"Chuyện này là sao đây?"
Xuyên Sơn lấy ra chiếc di động:
"À, anh nghĩ chúng ta nên gọi điện cho Hainiido và Irivy để xem họ đang ở đâu."
Hiên Hạ nghiến răng, ánh mắt cô cháy lên:
"Anh đừng có đánh trống lảng, em đang hỏi về bông hoa này! Anh đã hái trộm nó cho Huệ Nha phải không?"
"Không, nó... tự rụng đấy chứ."
"Hừ, lại thêm tội nói dối nữa!"
"Anh xin lỗi..."
Hiên Hạ để lại cho Xuyên Sơn một cái lườm bỏng rát, rồi cô lạnh lùng đưa tay tước lấy bông Liatan của Huệ Nha:
"Chị tịch thu bông hoa này, và sẽ trao trả nó lại cho bảo tàng."
"Ưm..." - Ánh mắt Huệ Nha rưng rưng.
Tử Thiên ThầnTác giả: MifijiTruyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong gió phảng phất hương mùa xuân, êm đềm, thanh khiết. Trên đồng cỏ hoang vu, hoa oải hương nở tím ngắt, một cô gái đang thong thả bước đi. Những bước chân trần nhẹ bẫng, thân thể nàng cũng hoàn toàn không một mảnh vải che đậy, ánh trăng bàng bạc tỏa chiếu trên làn da trắng ngần, tôn lên từng đường nét mềm mại, thanh tao. Gương mặt nàng mang một vẻ đẹp dịu dàng, tươi nhiên, không chút gì ưu tư. Đôi mắt sáng, long lanh, và đẹp hơn cả ánh sao trời. Nàng vẫn chậm rãi bước đi trên cánh đồng hoa, từng làn tóc mây đen tuyền tung bay lất phất, bỏ lại ở phía sau một đống lửa lớn đang cháy rừng rực! Tên nàng là Huệ Nha, đó là điều đầu tiên nàng cần phải ghi nhớ! Đống lửa đã ở rất xa rồi, hơi sương lạnh lẽo vờn trên da thịt thiếu nữ. Trên bầu trời đêm, mây giông đang kéo đến che khuất những vì tinh tú. Chẳng mấy chốc mà ánh trăng trong veo đã lịm tắt, và mưa bắt đầu rào rào đổ xuống. Huệ Nha vẫn lặng lẽ bước đi giữa những làn mưa giá buốt, cái lạnh này đâu thấm gì. GRÀOOOO!!! Một tiếng gầm… Nhiên Sa và Nhan Vy đang tiến vào khu vực các loài hoa có độc, một không gian âm u và đáng sợ hơn hẳn các khu vực khác. Họ đi qua những luống hoa Thủy vu, Linh lan, Trúc đào, rồi Thụy hương..."Tại sao những loài hoa đẹp đến thế mà lại có độc nhỉ?" - Nhan Vy thắc mắc."Đó chỉ là cơ chế tự vệ của chúng thôi mà." - Nhiên Sa đáp."Cơ chế tự vệ ư? Có khi nào Trái đất cũng có cơ chế tự vệ không?""Cậu nói vậy là sao?""Thiên tai và các dịch bệnh được tạo ra để chống lại loài người, vì chúng ta đang làm tổn hại đến Trái đất.""Ừ, có lẽ vậy...""Heheheh, tớ chỉ đùa chút mà sao mặt cậu tái mét lại vậy?" - Nhan Vy cười.Nhiên Sa thoáng cau mày, mặt tái là vì thiếu ngủ đấy chứ."Chúng mình đã đi được nửa bảo tàng rồi đấy. Tớ khát quá, hay là tìm chỗ nào uống nước đi." - Nhan Vy nói."Cuối khu này có một quầy giải khát đấy." - Nhiên Sa tra bản đồ."Vậy thì đi nhanh lên nào!" - Nhan Vy kéo tay Nhiên Sa."Đừng kéo tớ, đau quá..." - Nhiên Sa than vãn, khổ ghê, đang mệt cũng không được yên.***Huệ Nha, Xuyên Sơn và Hiên Hạ cũng đang ở trong khu vực các loài hoa có độc. Khi đi ngang qua những chùm hoa Nguyệt quế núi, Hiên Hạ chợt bước hụt và bị gãy gót giày. Cô lảo đảo suýt ngã, may mà Xuyên Sơn đã kịp đỡ lấy cô. Rồi anh cúi xuống và cố gắng sửa lại gót giày cho cô.Huệ Nha không dừng lại, nàng vẫn bước tiếp về phía trước. Nàng lấy ra bông hoa Liatan và vừa đi vừa chăm chú ngắm nhìn nó. Nàng đang phân vân, đôi môi nàng mím lại. Nhưng rồi cuối cùng, nàng vẫn không thể cưỡng lại ý muốn được nếm thử mùi vị của bông hoa tuyệt đẹp này. Và... nàng từ từ đưa bông hoa lên miệng...RẦM!Huệ Nha ngã lăn ra đất, có ai đó vừa xô vào nàng.Đó chính là... Nhan Vy. Cô kéo tay Nhiên Sa chạy mà không để ý đằng trước nên vừa rồi đã đâm sầm vào Huệ Nha."Ôi chết thật..." - Nhan Vy tỏ vẻ ân hận, cô bước tới và đỡ Huệ Nha dậy - "Cho tớ xin lỗi nhé, cậu có sao không?"Mùi hương của Huệ Nha thoang thoảng bên cánh mũi Nhan Vy khiến cô thoáng ngây người ra, cô nghĩ là mình... biết mùi hương này!Nhiên Sa thì đang đứng bất động, anh đã nhận ra Huệ Nha, đây chẳng phải là cô gái mà anh nhìn thấy trên chiếc xe bus hay sao? Giờ không ngờ lại được nhìn thấy cô ấy ở cự li gần đến thế, quả thật là một sắc đẹp chim sa cá lặn không từ ngữ nào tả hết...Huệ Nha chầm chậm đứng dậy, nàng đưa mắt lướt nhìn qua Nhan Vy và Nhiên Sa, chỉ trong 1 giây, rồi nàng chuyển ánh nhìn xuống bông hoa Liatan đang nằm trên nền đất.Nhiên Sa hiểu ra vấn đề, anh cúi xuống nhặt lấy bông hoa và đưa tới trước Huệ Nha:"Của cậu đây."Nhan Vy cũng đứng lên, và khẽ nói:"Váy cậu bị bẩn rồi kìa."Huệ Nha không nói một lời, nàng cầm lấy bông Liatan từ tay Nhiên Sa, rồi lại hướng ánh nhìn về phía trước và bước đi tiếp.Nhan Vy và Nhiên Sa đứng nhìn theo. Nhan Vy hơi chau mày:"Cô ấy sao thế nhỉ? Chẳng nói chẳng rằng.""Có thể cô ấy không nói được." - Nhiên Sa khẽ nói."Mà thôi, chúng ta phải tới quầy giải khát!" - Nhan Vy lại kéo tay Nhiên Sa - "Tớ khát khô cổ rồi!"***"Huệ Nha, em phải đợi anh chị với chứ?" - Xuyên Sơn và Hiên Hạ đã bắt kịp Huệ Nha.Hiên Hạ chợt nhìn thấy bông hoa Liatan trên tay Huệ Nha, cô liền nhíu mày quay sang Xuyên Sơn:"Chuyện này là sao đây?"Xuyên Sơn lấy ra chiếc di động:"À, anh nghĩ chúng ta nên gọi điện cho Hainiido và Irivy để xem họ đang ở đâu."Hiên Hạ nghiến răng, ánh mắt cô cháy lên:"Anh đừng có đánh trống lảng, em đang hỏi về bông hoa này! Anh đã hái trộm nó cho Huệ Nha phải không?""Không, nó... tự rụng đấy chứ.""Hừ, lại thêm tội nói dối nữa!""Anh xin lỗi..."Hiên Hạ để lại cho Xuyên Sơn một cái lườm bỏng rát, rồi cô lạnh lùng đưa tay tước lấy bông Liatan của Huệ Nha:"Chị tịch thu bông hoa này, và sẽ trao trả nó lại cho bảo tàng.""Ưm..." - Ánh mắt Huệ Nha rưng rưng.