“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 245: Rơi xuống: Ác giả ác báo (1)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Vương gia, nương nương có đỡ hơn không?”Thuộc Phong trở về phòng, bóng lưng cao lớn lần đầu tiên uể oải như vậy.Tần Tương nghĩ nghĩ, đi theo phía sau hỏi.Thuộc Phòng ngồi xuống dùng sức đè vào thái dương.“Giống như trước đây!”Thuộc Phòng mệt mỏi, mở rộng hai cánh tay, vặt ngang lên lưng ghế, đến cả hít thở cũng cảm thấy nặng nề.“Nương nương vẫn không chịu nói sao?”Tần Tương không nhíu mày.Mấy ngày nay, hắn tận mắt nhìn thấy vương gia hao tổn tâm lực vì vương phi thế nào, nhưng nương nương cũng chỉ đáp lại bằng vẻ lãnh đạm, thậm chí còn không có phản ứng, điều này không thể không hiện hắn đồng tình với cảnh ngộ của vương gia.Thuộc Phong cười tự giễu một cái.“Nói!”Nhưng cũng chỉ là nhấn mạnh, bọn họ đã nói chuyện.“Như vậy không phải là tốt rồi sao? Cuối cùng cũng có chút tiến triển, so với việc nương nương không mở miệng ra nói vẫn tốt hơn!”Tần Tương không rõ sự tình, nghe Thuộc Phong nói thế liền lộ ra vẻ mặt vui mừng.Thuộc Phong liếc Tần Tương một cái, không có ý cho ý kiến.Không thể nói là Tần Tương nói sai, nhưng hắn chính tai nghe thấy nàng nói buông tay, tâm tình cũng không tốt hơn trước được, ngược lại còn càng thêm muộn phiền.“Trước đây nàng bị một tiểu thiếp của Giang Hữu Hạo hạ độc, hẳn là người biết?”Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi, ánh mắt ác liệt.“Vâng… có biết, nhưng vương gia hỏi người này làm gì, nghe nói ả đã bị Giang vương gia đánh chết từ lâu rồi.”Tần Tương nghi hoặc nói.Thuộc Phong đột nhiên nheo mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.“Đánh chết, chẳng qua là ả ta sống hay chết cũng như nhau.”“Tiểu nhân không hiểu lắm, ý vương gia là?”Tần Tương nghe Thuộc Phong nói lại như vậy khiến hắn không hiểu được Thuộc Phong đang nghĩ gì.“Tiên thi.”Hai chữ này, hắn nói, ngữ âm quỷ dị, cực kỳ hung ác.Tần Tương bỗng trừng lớn hai mắt.“Tiên thi?”Đây chính là hình phạt tàn khốc nhất của Thiên Vũ triều đối với người chết, thường dùng với người có tội ác tày trời.Cho tới nay thì tội phản quốc cũng chưa từng dùng tới.Mà vương gia lại dùng cực hình này với một tiểu thiếp, có thể thấy, tổn thương của nương nương đối với hắn chính là mối hận tận xương tủy.“Dám đụng đến nữ nhân của ta, ta sẽ khiến cho kẻ đó chết một lần nữa ở âm phủ!”Ảnh mắt hắn quái đản, xuy một tiếng.Nếu không vì lòng dạ nữ nhân kia độc ác, thì cũng đâu đến mức làm hại nàng khó thụ thai như vậy, nàng cũng sẽ không vì chuyện không thể mang thai mà canh cánh trong lòng, trở nên yếu đuối như vậy!”“Vàng, vương gia, tiểu nhân sẽ nói với quan hình bộ bào mộ tiên thi (*)(*) đào mộ đánh xác
“Vương gia, nương nương có đỡ hơn không?”
Thuộc Phong trở về phòng, bóng lưng cao lớn lần đầu tiên uể oải như vậy.
Tần Tương nghĩ nghĩ, đi theo phía sau hỏi.
Thuộc Phòng ngồi xuống dùng sức đè vào thái dương.
“Giống như trước đây!”
Thuộc Phòng mệt mỏi, mở rộng hai cánh tay, vặt ngang lên lưng ghế, đến cả hít thở cũng cảm thấy nặng nề.
“Nương nương vẫn không chịu nói sao?”
Tần Tương không nhíu mày.
Mấy ngày nay, hắn tận mắt nhìn thấy vương gia hao tổn tâm lực vì
vương phi thế nào, nhưng nương nương cũng chỉ đáp lại bằng vẻ lãnh đạm,
thậm chí còn không có phản ứng, điều này không thể không hiện hắn đồng
tình với cảnh ngộ của vương gia.
Thuộc Phong cười tự giễu một cái.
“Nói!”
Nhưng cũng chỉ là nhấn mạnh, bọn họ đã nói chuyện.
“Như vậy không phải là tốt rồi sao? Cuối cùng cũng có chút tiến
triển, so với việc nương nương không mở miệng ra nói vẫn tốt hơn!”
Tần Tương không rõ sự tình, nghe Thuộc Phong nói thế liền lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Thuộc Phong liếc Tần Tương một cái, không có ý cho ý kiến.
Không thể nói là Tần Tương nói sai, nhưng hắn chính tai nghe thấy
nàng nói buông tay, tâm tình cũng không tốt hơn trước được, ngược lại
còn càng thêm muộn phiền.
“Trước đây nàng bị một tiểu thiếp của Giang Hữu Hạo hạ độc, hẳn là người biết?”
Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi, ánh mắt ác liệt.
“Vâng… có biết, nhưng vương gia hỏi người này làm gì, nghe nói ả đã bị Giang vương gia đánh chết từ lâu rồi.”
Tần Tương nghi hoặc nói.
Thuộc Phong đột nhiên nheo mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
“Đánh chết, chẳng qua là ả ta sống hay chết cũng như nhau.”
“Tiểu nhân không hiểu lắm, ý vương gia là?”
Tần Tương nghe Thuộc Phong nói lại như vậy khiến hắn không hiểu được Thuộc Phong đang nghĩ gì.
“Tiên thi.”
Hai chữ này, hắn nói, ngữ âm quỷ dị, cực kỳ hung ác.
Tần Tương bỗng trừng lớn hai mắt.
“Tiên thi?”
Đây chính là hình phạt tàn khốc nhất của Thiên Vũ triều đối với người chết, thường dùng với người có tội ác tày trời.
Cho tới nay thì tội phản quốc cũng chưa từng dùng tới.
Mà vương gia lại dùng cực hình này với một tiểu thiếp, có thể thấy,
tổn thương của nương nương đối với hắn chính là mối hận tận xương tủy.
“Dám đụng đến nữ nhân của ta, ta sẽ khiến cho kẻ đó chết một lần nữa ở âm phủ!”
Ảnh mắt hắn quái đản, xuy một tiếng.
Nếu không vì lòng dạ nữ nhân kia độc ác, thì cũng đâu đến mức làm hại nàng khó thụ thai như vậy, nàng cũng sẽ không vì chuyện không thể mang
thai mà canh cánh trong lòng, trở nên yếu đuối như vậy!”
“Vàng, vương gia, tiểu nhân sẽ nói với quan hình bộ bào mộ tiên thi (*)
(*) đào mộ đánh xác
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Vương gia, nương nương có đỡ hơn không?”Thuộc Phong trở về phòng, bóng lưng cao lớn lần đầu tiên uể oải như vậy.Tần Tương nghĩ nghĩ, đi theo phía sau hỏi.Thuộc Phòng ngồi xuống dùng sức đè vào thái dương.“Giống như trước đây!”Thuộc Phòng mệt mỏi, mở rộng hai cánh tay, vặt ngang lên lưng ghế, đến cả hít thở cũng cảm thấy nặng nề.“Nương nương vẫn không chịu nói sao?”Tần Tương không nhíu mày.Mấy ngày nay, hắn tận mắt nhìn thấy vương gia hao tổn tâm lực vì vương phi thế nào, nhưng nương nương cũng chỉ đáp lại bằng vẻ lãnh đạm, thậm chí còn không có phản ứng, điều này không thể không hiện hắn đồng tình với cảnh ngộ của vương gia.Thuộc Phong cười tự giễu một cái.“Nói!”Nhưng cũng chỉ là nhấn mạnh, bọn họ đã nói chuyện.“Như vậy không phải là tốt rồi sao? Cuối cùng cũng có chút tiến triển, so với việc nương nương không mở miệng ra nói vẫn tốt hơn!”Tần Tương không rõ sự tình, nghe Thuộc Phong nói thế liền lộ ra vẻ mặt vui mừng.Thuộc Phong liếc Tần Tương một cái, không có ý cho ý kiến.Không thể nói là Tần Tương nói sai, nhưng hắn chính tai nghe thấy nàng nói buông tay, tâm tình cũng không tốt hơn trước được, ngược lại còn càng thêm muộn phiền.“Trước đây nàng bị một tiểu thiếp của Giang Hữu Hạo hạ độc, hẳn là người biết?”Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi, ánh mắt ác liệt.“Vâng… có biết, nhưng vương gia hỏi người này làm gì, nghe nói ả đã bị Giang vương gia đánh chết từ lâu rồi.”Tần Tương nghi hoặc nói.Thuộc Phong đột nhiên nheo mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.“Đánh chết, chẳng qua là ả ta sống hay chết cũng như nhau.”“Tiểu nhân không hiểu lắm, ý vương gia là?”Tần Tương nghe Thuộc Phong nói lại như vậy khiến hắn không hiểu được Thuộc Phong đang nghĩ gì.“Tiên thi.”Hai chữ này, hắn nói, ngữ âm quỷ dị, cực kỳ hung ác.Tần Tương bỗng trừng lớn hai mắt.“Tiên thi?”Đây chính là hình phạt tàn khốc nhất của Thiên Vũ triều đối với người chết, thường dùng với người có tội ác tày trời.Cho tới nay thì tội phản quốc cũng chưa từng dùng tới.Mà vương gia lại dùng cực hình này với một tiểu thiếp, có thể thấy, tổn thương của nương nương đối với hắn chính là mối hận tận xương tủy.“Dám đụng đến nữ nhân của ta, ta sẽ khiến cho kẻ đó chết một lần nữa ở âm phủ!”Ảnh mắt hắn quái đản, xuy một tiếng.Nếu không vì lòng dạ nữ nhân kia độc ác, thì cũng đâu đến mức làm hại nàng khó thụ thai như vậy, nàng cũng sẽ không vì chuyện không thể mang thai mà canh cánh trong lòng, trở nên yếu đuối như vậy!”“Vàng, vương gia, tiểu nhân sẽ nói với quan hình bộ bào mộ tiên thi (*)(*) đào mộ đánh xác