“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 274: Rơi xuống: Phong ba tứ hôn (4)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit + Beta: Dựcbận quạ, các bạn thông cảmKhông bao lâu sau khi Hữu Hạo tâu với hoàng đế giúp Hữu Nhàn ban chiếu thư tứ hôn, thái hoàng thái hậu đã hạ ý chỉ.Nội dung ý chỉ liên quan đến hai người Hữu Nhàn và Thuộc Phong bọn họ.Về phần Thuộc Phong,tứhôn cho hắn cùng công chúa Đa La quốc – Đồ Nùng, một tháng sau sẽ thành hôn.Còn nàng, thái hoàng thái hậu phá tiền lệ,tổ chức “Đại hội kén rể” cho Hữu Nhàn.Trong chiếu thư viết rõ, phàm là nam nhân có dòng máu hoàng thất chảy trong người, có giáo dục, có võ công đều cóthể tham gia.Những ai là kẻ cuối cùng có thể mang mĩ nhân về, tất cả tùy thuộc vào quyết định của Hữu Nhàn.Chiếu thư ban ra đều khiến cho hoàng thất ồ lên một tiếng.Bởi vì “Đại hội kén rể” lần này được tầng lớp cao quý nhất của Thiên Vũ triều coi trọng, tân nương là muội muội bảo bối của Giang vương gia tiếng tăm lừng lẫy, cho nên hầu hết hoàng thất đều có mặt đông đủ.Bọn họ đều có mục đích khác nhau, có kẻ là vì lợi ích, có kẻ lại vì tham luyên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hoặc chỉ là vì hiếu kỳ.“Đại hội kén rể” lần này rất nhiều người tham gia, khiến người ta chú ý tới nhất chính là người vượt ngàn dặm xa xôi từ biên cương trở về – ChúcKiếm Khác.Hắn vừa nghe nói Hữu Nhàn muốn tuyển phủ một lần nữa, liền phái người khẩn cấp vượt tám trăm dặm suốt ngày đêm xin ý chỉ của hoàng thượng, yêu cầu cho hắn tạm gác lại chức đại tướng quân, ân chuẩn cho hắn về kinh.Long Thiên Giới cũng đồng ý, mà kỳ lạ chính là, Thuộc Phong lại chấp nhận tới làm khách quý trong “Đại hội kén rể” của Hữu Nhàn.“Vương gia, người nên kiềm chế tức giận, đừng nổi cáu lúc này!”Tần Tương đứng bên cạnh Thuộc Phong sợ tới mứclông tơ dựng hết cả lên, thấy sắc mặt chủ nhân âm trầm, hắn đổ hết cả mồ hôi lạnh.Thuộc Phong nhíu chặt mày, không nói một lời, hai con mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào ghế ngồi còn trống hai bênHữu Nhàn không ra, hay làđang còn trangđiểm.Chỉ cần vừa nghĩ tới việc nàng xinh đẹp trước mặt người khác, hắn lại tức tối trong người.Nữ nhân đáng chết này, còn muốn ồn ào tới mức nào mới chịu!May là chỗ hắn ngồi ngay bên cạnh chỗ của Hữu Nhàn, có thể đây là thái hoàng thái hậu và hoàng đế có ý tốt “đặc biệt chiếu cố”.Ở dưới đài có rất nhiều người, tất cả đều muốn gặp “điêungoa quận chúa” thần kỳ trong lời đồn, xem rốt cuộc là như thế nào.Theo giọng hát ưu mĩ truyền ra, mấy cung nữ lần lượtra múa trên sân khấu.Mọi người phía dưới nhất thời đều kiễng chân lên, thái hoàng thái hậu nắm bàn tay ngọc của Hữu Nhàn dẫn ra, tư thái vô cùng dịu dàng.Hôm nay, nàng đẹp không gì sánh bằng, giống như tiên tử hạ phàm —Đôi mắt long lanh sáng ngời liếc một cái,đôi môi đỏ son, dáng đi uyển chuyển khoan thai.Thắt lưng nhỏ uyển chuyển, dung mạo diễm lệ, không cách nào mà miêu tả cho đúng được.Gió nhẹ thoảng qua, lay động làn váy mỏng của nàng.Vừa đúng với câu “phấn nị tô nhuận kiều dục tích, phong xuy tiên mệ phiêu phiêu cử”(*)để miêu tả tư thái mĩ nhân.(*) má hồng phấn đôi môi ướt át, gió thổi tung bay tà áo tiên (đại khái thế đi :v )
Edit + Beta: Dực
bận quạ, các bạn thông cảm
Không bao lâu sau khi Hữu Hạo tâu với hoàng đế giúp Hữu Nhàn ban chiếu thư tứ hôn, thái hoàng thái hậu đã hạ ý chỉ.
Nội dung ý chỉ liên quan đến hai người Hữu Nhàn và Thuộc Phong bọn họ.
Về phần Thuộc Phong,tứhôn cho hắn cùng công chúa Đa La quốc – Đồ Nùng, một tháng sau sẽ thành hôn.
Còn nàng, thái hoàng thái hậu phá tiền lệ,tổ chức “Đại hội kén rể” cho Hữu Nhàn.
Trong chiếu thư viết rõ, phàm là nam nhân có dòng máu hoàng thất chảy trong người, có giáo dục, có võ công đều cóthể tham gia.Những ai là kẻ cuối cùng có thể mang mĩ nhân về, tất cả tùy thuộc vào quyết định của Hữu Nhàn.
Chiếu thư ban ra đều khiến cho hoàng thất ồ lên một tiếng.
Bởi vì “Đại hội kén rể” lần này được tầng lớp cao quý nhất của Thiên Vũ triều coi trọng, tân nương là muội muội bảo bối của Giang vương gia tiếng tăm lừng lẫy, cho nên hầu hết hoàng thất đều có mặt đông đủ.
Bọn họ đều có mục đích khác nhau, có kẻ là vì lợi ích, có kẻ lại vì tham luyên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hoặc chỉ là vì hiếu kỳ.
“Đại hội kén rể” lần này rất nhiều người tham gia, khiến người ta chú ý tới nhất chính là người vượt ngàn dặm xa xôi từ biên cương trở về – ChúcKiếm Khác.
Hắn vừa nghe nói Hữu Nhàn muốn tuyển phủ một lần nữa, liền phái người khẩn cấp vượt tám trăm dặm suốt ngày đêm xin ý chỉ của hoàng thượng, yêu cầu cho hắn tạm gác lại chức đại tướng quân, ân chuẩn cho hắn về kinh.
Long Thiên Giới cũng đồng ý, mà kỳ lạ chính là, Thuộc Phong lại chấp nhận tới làm khách quý trong “Đại hội kén rể” của Hữu Nhàn.
“Vương gia, người nên kiềm chế tức giận, đừng nổi cáu lúc này!”
Tần Tương đứng bên cạnh Thuộc Phong sợ tới mứclông tơ dựng hết cả lên, thấy sắc mặt chủ nhân âm trầm, hắn đổ hết cả mồ hôi lạnh.
Thuộc Phong nhíu chặt mày, không nói một lời, hai con mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào ghế ngồi còn trống hai bên
Hữu Nhàn không ra, hay làđang còn trangđiểm.
Chỉ cần vừa nghĩ tới việc nàng xinh đẹp trước mặt người khác, hắn lại tức tối trong người.
Nữ nhân đáng chết này, còn muốn ồn ào tới mức nào mới chịu!
May là chỗ hắn ngồi ngay bên cạnh chỗ của Hữu Nhàn, có thể đây là thái hoàng thái hậu và hoàng đế có ý tốt “đặc biệt chiếu cố”.
Ở dưới đài có rất nhiều người, tất cả đều muốn gặp “điêungoa quận chúa” thần kỳ trong lời đồn, xem rốt cuộc là như thế nào.
Theo giọng hát ưu mĩ truyền ra, mấy cung nữ lần lượtra múa trên sân khấu.
Mọi người phía dưới nhất thời đều kiễng chân lên, thái hoàng thái hậu nắm bàn tay ngọc của Hữu Nhàn dẫn ra, tư thái vô cùng dịu dàng.
Hôm nay, nàng đẹp không gì sánh bằng, giống như tiên tử hạ phàm —
Đôi mắt long lanh sáng ngời liếc một cái,đôi môi đỏ son, dáng đi uyển chuyển khoan thai.
Thắt lưng nhỏ uyển chuyển, dung mạo diễm lệ, không cách nào mà miêu tả cho đúng được.
Gió nhẹ thoảng qua, lay động làn váy mỏng của nàng.
Vừa đúng với câu “phấn nị tô nhuận kiều dục tích, phong xuy tiên mệ phiêu phiêu cử”(*)để miêu tả tư thái mĩ nhân.
(*) má hồng phấn đôi môi ướt át, gió thổi tung bay tà áo tiên (đại khái thế đi :v )
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit + Beta: Dựcbận quạ, các bạn thông cảmKhông bao lâu sau khi Hữu Hạo tâu với hoàng đế giúp Hữu Nhàn ban chiếu thư tứ hôn, thái hoàng thái hậu đã hạ ý chỉ.Nội dung ý chỉ liên quan đến hai người Hữu Nhàn và Thuộc Phong bọn họ.Về phần Thuộc Phong,tứhôn cho hắn cùng công chúa Đa La quốc – Đồ Nùng, một tháng sau sẽ thành hôn.Còn nàng, thái hoàng thái hậu phá tiền lệ,tổ chức “Đại hội kén rể” cho Hữu Nhàn.Trong chiếu thư viết rõ, phàm là nam nhân có dòng máu hoàng thất chảy trong người, có giáo dục, có võ công đều cóthể tham gia.Những ai là kẻ cuối cùng có thể mang mĩ nhân về, tất cả tùy thuộc vào quyết định của Hữu Nhàn.Chiếu thư ban ra đều khiến cho hoàng thất ồ lên một tiếng.Bởi vì “Đại hội kén rể” lần này được tầng lớp cao quý nhất của Thiên Vũ triều coi trọng, tân nương là muội muội bảo bối của Giang vương gia tiếng tăm lừng lẫy, cho nên hầu hết hoàng thất đều có mặt đông đủ.Bọn họ đều có mục đích khác nhau, có kẻ là vì lợi ích, có kẻ lại vì tham luyên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hoặc chỉ là vì hiếu kỳ.“Đại hội kén rể” lần này rất nhiều người tham gia, khiến người ta chú ý tới nhất chính là người vượt ngàn dặm xa xôi từ biên cương trở về – ChúcKiếm Khác.Hắn vừa nghe nói Hữu Nhàn muốn tuyển phủ một lần nữa, liền phái người khẩn cấp vượt tám trăm dặm suốt ngày đêm xin ý chỉ của hoàng thượng, yêu cầu cho hắn tạm gác lại chức đại tướng quân, ân chuẩn cho hắn về kinh.Long Thiên Giới cũng đồng ý, mà kỳ lạ chính là, Thuộc Phong lại chấp nhận tới làm khách quý trong “Đại hội kén rể” của Hữu Nhàn.“Vương gia, người nên kiềm chế tức giận, đừng nổi cáu lúc này!”Tần Tương đứng bên cạnh Thuộc Phong sợ tới mứclông tơ dựng hết cả lên, thấy sắc mặt chủ nhân âm trầm, hắn đổ hết cả mồ hôi lạnh.Thuộc Phong nhíu chặt mày, không nói một lời, hai con mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào ghế ngồi còn trống hai bênHữu Nhàn không ra, hay làđang còn trangđiểm.Chỉ cần vừa nghĩ tới việc nàng xinh đẹp trước mặt người khác, hắn lại tức tối trong người.Nữ nhân đáng chết này, còn muốn ồn ào tới mức nào mới chịu!May là chỗ hắn ngồi ngay bên cạnh chỗ của Hữu Nhàn, có thể đây là thái hoàng thái hậu và hoàng đế có ý tốt “đặc biệt chiếu cố”.Ở dưới đài có rất nhiều người, tất cả đều muốn gặp “điêungoa quận chúa” thần kỳ trong lời đồn, xem rốt cuộc là như thế nào.Theo giọng hát ưu mĩ truyền ra, mấy cung nữ lần lượtra múa trên sân khấu.Mọi người phía dưới nhất thời đều kiễng chân lên, thái hoàng thái hậu nắm bàn tay ngọc của Hữu Nhàn dẫn ra, tư thái vô cùng dịu dàng.Hôm nay, nàng đẹp không gì sánh bằng, giống như tiên tử hạ phàm —Đôi mắt long lanh sáng ngời liếc một cái,đôi môi đỏ son, dáng đi uyển chuyển khoan thai.Thắt lưng nhỏ uyển chuyển, dung mạo diễm lệ, không cách nào mà miêu tả cho đúng được.Gió nhẹ thoảng qua, lay động làn váy mỏng của nàng.Vừa đúng với câu “phấn nị tô nhuận kiều dục tích, phong xuy tiên mệ phiêu phiêu cử”(*)để miêu tả tư thái mĩ nhân.(*) má hồng phấn đôi môi ướt át, gió thổi tung bay tà áo tiên (đại khái thế đi :v )