“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 282: Rơi xuống : Nửa đêm sói trộm hôn (7)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit + Beta: Dực“Ưm —”Nàng kinh ngạc, lần thứ haicăn ngược lại môi hắn, nhưng dường như hắn không có ý lùi lại.Máu tanh k*ch th*ch vị giác lại càng không ngăn được hắn tiến công,ngược lại càng làm tăng ý muốn chiếm đoạt nàng của hắn.Đầu lưỡi ấm áp thừa dịp len lỏi vào trong khoang miệng nàng, đảo quan khắp khoang miệng nếmđủ tư vị của nàng.Nàng dùng hết sức loay hoay, đánh vào lồng ngực hắn, vẫn không thể nào cản trở được sự xâm phạm điên cuồng của hắn.Hắn đột nhiên dùng sức bóp mạnh hai gò bồng mềm mại, đem tiểu đệ đặt lên tiếtkhốcủa nàng.Hữu Nhàn hít vào một hơi lạnh, dùng hết sức muốn tránh khỏi cái hôn của hắn, nhưng mà kết quả chứng minh nàng cũng chỉ giãy dụa vô ích mà thôi.“Ngươi,đồ mà quỷ!”Thuộc Phong đột nhiên rời khỏi môi nàng Hữu Nhàn hít vào một hơi lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như muốn trách hắn.ThuộcPhong không tự chủ được mà nhếch môi cười nham hiểm, bàn tay to lại đặt ở gáy nàng, giữ đầu nàng lại, tiếp tục cúi xuống hôn.Hắn muốn nàng hoàn toàn chấp nhận việc không thể có một chút phản kháng nào, nếu như nàng vẫn cứ đánh mà không có mục đích thế này, hắn phải hôn cho tới khi nàng cam tâm tình nguyện mới thôi.Lần này Hữu Nhàn lại không chống lại quá mãnh liệt như trước nữa, sau khi đầu lưỡi hắn mạnh mẽ xâm chiếm, lại càng thêm quấy đảo bừa bãi trong khoang miệng nàng,nếmtrọn hương vị ngọt ngào mà ngây ngô của nàng.Không phải nàng không muốn phản kháng, mà nàng đã bị hắn hôn cho thất điên bát đảo, mở mắt là đã thấy trời đất nghiêng ngả, muốn tránh cũng không tránh được.Không ngờ đầu lưỡi của hắn bị nàng căn lúc trước chảy ra máu loãng, bọn họ hôn nhau cũng traođổi luôn cảdịch môi.Hắn điên cuồng hôn, dọc theo gáy trượt xuống cổ áo, bàn tay to quen thuộc cởi cúc áo, bàn tay to đó chẳng bao lâu mà đã đặt ởbầu ngực nàng.Đột nhiên, năm ngón tay cách da thịt nàng chỉ có một cái áo trong đơn bạc vo nhẹ haiđiểm nhỏ.“Đừng…Đừng như vậy…”Nàng hoảng loạn kêu lên.“Đừng như vậy? Là —”Nàng cắn môi, để hắn ép mình trong ngực, điên cuồng lắc đầu.Trên gương mặt ửng hồng dính vài sợi tóc tán loạn, cổ áo cũng bởi vì giãy dụa mà mở rộng hơn.Trong con ngươi đen của Thuộc Phong ánh lên vẻ trầm đục, hắn động thủ vén tà váy nàng lên tận hông, tách chân nàng ra hai bên để hắn đứng ở giữađè lên nàng.“Khôngđược!Ta đã không còn là vương phi của ngươi nữa, người không có quyền làm như vậy!”Nàng mở to hai mắt, cả người run lên.ThuộcPhong trực tiếp dùng bàn tay to xé rách cổ áo, để lộ ra cái yếm màu xanh lá trước ngực nàng, khimắt hắn nhìn thấy hình thêu trên cái yếm thì vô cùng sửng sốt —Nha đầu ngốc này, lại mang cái yếm thêu một đứa trẻ ngơ ngẩn như vậy.
Edit + Beta: Dực
“Ưm —”
Nàng kinh ngạc, lần thứ haicăn ngược lại môi hắn, nhưng dường như hắn không có ý lùi lại.
Máu tanh k*ch th*ch vị giác lại càng không ngăn được hắn tiến công,ngược lại càng làm tăng ý muốn chiếm đoạt nàng của hắn.
Đầu lưỡi ấm áp thừa dịp len lỏi vào trong khoang miệng nàng, đảo quan khắp khoang miệng nếmđủ tư vị của nàng.
Nàng dùng hết sức loay hoay, đánh vào lồng ngực hắn, vẫn không thể nào cản trở được sự xâm phạm điên cuồng của hắn.
Hắn đột nhiên dùng sức bóp mạnh hai gò bồng mềm mại, đem tiểu đệ đặt lên tiếtkhốcủa nàng.
Hữu Nhàn hít vào một hơi lạnh, dùng hết sức muốn tránh khỏi cái hôn của hắn, nhưng mà kết quả chứng minh nàng cũng chỉ giãy dụa vô ích mà thôi.
“Ngươi,đồ mà quỷ!”
Thuộc Phong đột nhiên rời khỏi môi nàng Hữu Nhàn hít vào một hơi lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như muốn trách hắn.
ThuộcPhong không tự chủ được mà nhếch môi cười nham hiểm, bàn tay to lại đặt ở gáy nàng, giữ đầu nàng lại, tiếp tục cúi xuống hôn.
Hắn muốn nàng hoàn toàn chấp nhận việc không thể có một chút phản kháng nào, nếu như nàng vẫn cứ đánh mà không có mục đích thế này, hắn phải hôn cho tới khi nàng cam tâm tình nguyện mới thôi.
Lần này Hữu Nhàn lại không chống lại quá mãnh liệt như trước nữa, sau khi đầu lưỡi hắn mạnh mẽ xâm chiếm, lại càng thêm quấy đảo bừa bãi trong khoang miệng nàng,nếmtrọn hương vị ngọt ngào mà ngây ngô của nàng.
Không phải nàng không muốn phản kháng, mà nàng đã bị hắn hôn cho thất điên bát đảo, mở mắt là đã thấy trời đất nghiêng ngả, muốn tránh cũng không tránh được.
Không ngờ đầu lưỡi của hắn bị nàng căn lúc trước chảy ra máu loãng, bọn họ hôn nhau cũng traođổi luôn cảdịch môi.
Hắn điên cuồng hôn, dọc theo gáy trượt xuống cổ áo, bàn tay to quen thuộc cởi cúc áo, bàn tay to đó chẳng bao lâu mà đã đặt ởbầu ngực nàng.
Đột nhiên, năm ngón tay cách da thịt nàng chỉ có một cái áo trong đơn bạc vo nhẹ haiđiểm nhỏ.
“Đừng…Đừng như vậy…”
Nàng hoảng loạn kêu lên.
“Đừng như vậy? Là —”
Nàng cắn môi, để hắn ép mình trong ngực, điên cuồng lắc đầu.
Trên gương mặt ửng hồng dính vài sợi tóc tán loạn, cổ áo cũng bởi vì giãy dụa mà mở rộng hơn.
Trong con ngươi đen của Thuộc Phong ánh lên vẻ trầm đục, hắn động thủ vén tà váy nàng lên tận hông, tách chân nàng ra hai bên để hắn đứng ở giữađè lên nàng.
“Khôngđược!Ta đã không còn là vương phi của ngươi nữa, người không có quyền làm như vậy!”
Nàng mở to hai mắt, cả người run lên.
ThuộcPhong trực tiếp dùng bàn tay to xé rách cổ áo, để lộ ra cái yếm màu xanh lá trước ngực nàng, khimắt hắn nhìn thấy hình thêu trên cái yếm thì vô cùng sửng sốt —
Nha đầu ngốc này, lại mang cái yếm thêu một đứa trẻ ngơ ngẩn như vậy.
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… Edit + Beta: Dực“Ưm —”Nàng kinh ngạc, lần thứ haicăn ngược lại môi hắn, nhưng dường như hắn không có ý lùi lại.Máu tanh k*ch th*ch vị giác lại càng không ngăn được hắn tiến công,ngược lại càng làm tăng ý muốn chiếm đoạt nàng của hắn.Đầu lưỡi ấm áp thừa dịp len lỏi vào trong khoang miệng nàng, đảo quan khắp khoang miệng nếmđủ tư vị của nàng.Nàng dùng hết sức loay hoay, đánh vào lồng ngực hắn, vẫn không thể nào cản trở được sự xâm phạm điên cuồng của hắn.Hắn đột nhiên dùng sức bóp mạnh hai gò bồng mềm mại, đem tiểu đệ đặt lên tiếtkhốcủa nàng.Hữu Nhàn hít vào một hơi lạnh, dùng hết sức muốn tránh khỏi cái hôn của hắn, nhưng mà kết quả chứng minh nàng cũng chỉ giãy dụa vô ích mà thôi.“Ngươi,đồ mà quỷ!”Thuộc Phong đột nhiên rời khỏi môi nàng Hữu Nhàn hít vào một hơi lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như muốn trách hắn.ThuộcPhong không tự chủ được mà nhếch môi cười nham hiểm, bàn tay to lại đặt ở gáy nàng, giữ đầu nàng lại, tiếp tục cúi xuống hôn.Hắn muốn nàng hoàn toàn chấp nhận việc không thể có một chút phản kháng nào, nếu như nàng vẫn cứ đánh mà không có mục đích thế này, hắn phải hôn cho tới khi nàng cam tâm tình nguyện mới thôi.Lần này Hữu Nhàn lại không chống lại quá mãnh liệt như trước nữa, sau khi đầu lưỡi hắn mạnh mẽ xâm chiếm, lại càng thêm quấy đảo bừa bãi trong khoang miệng nàng,nếmtrọn hương vị ngọt ngào mà ngây ngô của nàng.Không phải nàng không muốn phản kháng, mà nàng đã bị hắn hôn cho thất điên bát đảo, mở mắt là đã thấy trời đất nghiêng ngả, muốn tránh cũng không tránh được.Không ngờ đầu lưỡi của hắn bị nàng căn lúc trước chảy ra máu loãng, bọn họ hôn nhau cũng traođổi luôn cảdịch môi.Hắn điên cuồng hôn, dọc theo gáy trượt xuống cổ áo, bàn tay to quen thuộc cởi cúc áo, bàn tay to đó chẳng bao lâu mà đã đặt ởbầu ngực nàng.Đột nhiên, năm ngón tay cách da thịt nàng chỉ có một cái áo trong đơn bạc vo nhẹ haiđiểm nhỏ.“Đừng…Đừng như vậy…”Nàng hoảng loạn kêu lên.“Đừng như vậy? Là —”Nàng cắn môi, để hắn ép mình trong ngực, điên cuồng lắc đầu.Trên gương mặt ửng hồng dính vài sợi tóc tán loạn, cổ áo cũng bởi vì giãy dụa mà mở rộng hơn.Trong con ngươi đen của Thuộc Phong ánh lên vẻ trầm đục, hắn động thủ vén tà váy nàng lên tận hông, tách chân nàng ra hai bên để hắn đứng ở giữađè lên nàng.“Khôngđược!Ta đã không còn là vương phi của ngươi nữa, người không có quyền làm như vậy!”Nàng mở to hai mắt, cả người run lên.ThuộcPhong trực tiếp dùng bàn tay to xé rách cổ áo, để lộ ra cái yếm màu xanh lá trước ngực nàng, khimắt hắn nhìn thấy hình thêu trên cái yếm thì vô cùng sửng sốt —Nha đầu ngốc này, lại mang cái yếm thêu một đứa trẻ ngơ ngẩn như vậy.