“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ…
Chương 304: Rơi xuống: Tình chàng ý thiếp (3)
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Nhưng làm sao ta biết khi nào chàng nói thật, khi nào chàng gạt ta?”Hữu Nhàn lại tự lẩm bẩm.“Đồ ngốc, nói không thích nàng tất cả đều là giả, làm gì có ai chớp mắt một cái thì nói yêu chớp mắt một cái nữa lại nói không yêu?”Thuộc Phong nghiêm khắc mắng vào cái mũi nhỏ của nàng.Tiểu nha đầu này, hắn nói cái gì cũng tin, nha đầu bình thường thông mình đi đâu rồi.Hữu Nhàn nhăn mũi, ngoan ngoãn như con cừu nhỏ.Con mắt xinh đẹp thoáng điểm chút ưu thương, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống.“Những, ta vốn không hoàn toàn hiểu được tâm ý của chàng –”Sắc mặt Thuộc Phong trở nên không tốt.“Lẽ nào biểu hiện của ta như vậy còn không rõ?”Thuộc Phong ngẩng mặt lên, cắt ngang lời Hữu Nhàn.“Ta…”Hữu Nhàn vô tội chớp hàng mi dài, bị âm lượng đột nhiên cao lên của hắn làm cho sững sờ một lúc lâu.“Nàng cái gì mà nàng? Ấp a ấp úng!”Hắn không nhịn được nữa rồi, tác phong hung hăng giống hệt trước đây.“Chàng tức giận?”Hữu Nhàn bất an nhìn vào đôi mắt hắn, thử khẽ kéo vạt áo hắn.“Đúng, ta không thể, ta không cố ý. Chỉ là trước đây chàng không cho ta bất cứ hi vọng nào, khó khăn lắm mới cảm nhận được chàng cũng thích ta, chàng nói lớn quá, cho nên ta mới…”Nàng căng thẳng nhìn vào mắt hắn, rất sợ hắn lại giận mình, nên mới nhanh miệng nói ra —“Cho nên ta mới, khó xác định…”Hữu Nhàn nghiêm túc giải thích khiến cảm giác khó chịu của Thuộc Phong phút chốc tan biến, hắn yêu thương ôm nàng vào lòng.“Người nên xin lỗi phải là ta, vừa rồi làm nàng sợ rồi?”Hữu Nhàn dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng còn kéo lên thành một nụ cười mỉm —Nàng biết hắn xấu tính không phải vì ghét nàng, mà là biểu hiện quan tâm.“Không sao.”Thuộc Phong hôn môi nàng, hai gò má, động tác nhẹ nhàng giống như chỉ cần mạnh tay một chút là nàng sẽ vỡ ra.“Vậy nàng nhớ, sau này nếu ta có phát giận đuổi nàng đ, thì nhất đnhj không được rời đi thật, chúng ta ước hẹn.”Giọng nam trầm thấp của hắn thi thoảng lại đầu độc nàng.“Lời này là chàng nói, sau này ta có quấn lấy chàng, mặc kệ chàng nói khó nghe cỡ nào, ta cũng sẽ không tin.”Hữu Nhàn nói một mạch, đôi mắt to nhìn thẳng vào hắn.“Tốt! Có muốn ngoéo tay không?”Thuộc Phong nhếch môi, cười nhìn khuôn mặt nàng.Hữu Nhàn nhíu mày nhìn chằm chằm vào biểu tình của hắn cả nửa ngày.“Bỏ đi, chàng muốn chê ta trẻ con rồi.”Thuộc Phong lắc đầu chào thua, khóe miệng đột nhiên gương lên một nụ cười bất hảo.“Thật sự nghĩ ta so với “Khác ca ca” tốt hơn gấp trăm ngàn lần? Theo như lời nàng trước đây, bỏ hắn lấy ta, là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm.”Hắn cố ý cường điệu ba chữ “Khác ca ca”, nheo đôi mắt tuấn tú chọc nàng, còn không quên kẻ thù mấy ngày trước.
“Nhưng làm sao ta biết khi nào chàng nói thật, khi nào chàng gạt ta?”
Hữu Nhàn lại tự lẩm bẩm.
“Đồ ngốc, nói không thích nàng tất cả đều là giả, làm gì có ai chớp mắt một cái thì nói yêu chớp mắt một cái nữa lại nói không yêu?”
Thuộc Phong nghiêm khắc mắng vào cái mũi nhỏ của nàng.
Tiểu nha đầu này, hắn nói cái gì cũng tin, nha đầu bình thường thông mình đi đâu rồi.
Hữu Nhàn nhăn mũi, ngoan ngoãn như con cừu nhỏ.
Con mắt xinh đẹp thoáng điểm chút ưu thương, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống.
“Những, ta vốn không hoàn toàn hiểu được tâm ý của chàng –”
Sắc mặt Thuộc Phong trở nên không tốt.
“Lẽ nào biểu hiện của ta như vậy còn không rõ?”
Thuộc Phong ngẩng mặt lên, cắt ngang lời Hữu Nhàn.
“Ta…”
Hữu Nhàn vô tội chớp hàng mi dài, bị âm lượng đột nhiên cao lên của hắn làm cho sững sờ một lúc lâu.
“Nàng cái gì mà nàng? Ấp a ấp úng!”
Hắn không nhịn được nữa rồi, tác phong hung hăng giống hệt trước đây.
“Chàng tức giận?”
Hữu Nhàn bất an nhìn vào đôi mắt hắn, thử khẽ kéo vạt áo hắn.
“Đúng, ta không thể, ta không cố ý. Chỉ là trước đây chàng không cho ta bất cứ hi vọng nào, khó khăn lắm mới cảm nhận được chàng cũng thích ta, chàng nói lớn quá, cho nên ta mới…”
Nàng căng thẳng nhìn vào mắt hắn, rất sợ hắn lại giận mình, nên mới nhanh miệng nói ra —
“Cho nên ta mới, khó xác định…”
Hữu Nhàn nghiêm túc giải thích khiến cảm giác khó chịu của Thuộc Phong phút chốc tan biến, hắn yêu thương ôm nàng vào lòng.
“Người nên xin lỗi phải là ta, vừa rồi làm nàng sợ rồi?”
Hữu Nhàn dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng còn kéo lên thành một nụ cười mỉm —
Nàng biết hắn xấu tính không phải vì ghét nàng, mà là biểu hiện quan tâm.
“Không sao.”
Thuộc Phong hôn môi nàng, hai gò má, động tác nhẹ nhàng giống như chỉ cần mạnh tay một chút là nàng sẽ vỡ ra.
“Vậy nàng nhớ, sau này nếu ta có phát giận đuổi nàng đ, thì nhất đnhj không được rời đi thật, chúng ta ước hẹn.”
Giọng nam trầm thấp của hắn thi thoảng lại đầu độc nàng.
“Lời này là chàng nói, sau này ta có quấn lấy chàng, mặc kệ chàng nói khó nghe cỡ nào, ta cũng sẽ không tin.”
Hữu Nhàn nói một mạch, đôi mắt to nhìn thẳng vào hắn.
“Tốt! Có muốn ngoéo tay không?”
Thuộc Phong nhếch môi, cười nhìn khuôn mặt nàng.
Hữu Nhàn nhíu mày nhìn chằm chằm vào biểu tình của hắn cả nửa ngày.
“Bỏ đi, chàng muốn chê ta trẻ con rồi.”
Thuộc Phong lắc đầu chào thua, khóe miệng đột nhiên gương lên một nụ cười bất hảo.
“Thật sự nghĩ ta so với “Khác ca ca” tốt hơn gấp trăm ngàn lần? Theo như lời nàng trước đây, bỏ hắn lấy ta, là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm.”
Hắn cố ý cường điệu ba chữ “Khác ca ca”, nheo đôi mắt tuấn tú chọc nàng, còn không quên kẻ thù mấy ngày trước.
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương GiaTác giả: Phong Dục TĩnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Đừng lấy búp bê vải của ta!” Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương. “Loại xú nha đầu như ngươi mà xứng với món đồ chơi đang lưu hành này ư? Hừ! Nói ngươi biết, cho dù để ngươi l**m đầu ngón chân của chúng ta, chúng ta còn ngại bẩn đấy!” Đứa nhỏ đứng đầu là một nam hài thân hình cao lớn, một phen đoạt lấy búp bê vải trên tay nữ hài,sau đó ném xuống đất, chân dùng sức thải (giẫm lên) thật mạnh. “Đừng khi dễ búp bê vải của ta, van cầu các ngươi. . . . . .” Tiểu cô nương khóc nức nở, lệ vương đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực cầu xin tha thứ. Thấy hắn vẫn không ngừng giẫm, nàng liền dùng lực đạo cực kì nhỏ bé của mình đẩy nam hài ra, ý muốn làm cho hắn đình chỉ hành vi tàn nhẫn. “Cầu chúng ta? Ngươi cút ngay đi!” Nam hài tử ác liệt cười lớn, đại lực đem nữ hài hất ra, chỉ vào tiểu cô nương đang ủy khuất rơi lệ ấy, nói : “Mọi người nghe kỹ, nàng là do một hạ tiện nữ nhân dơ… “Nhưng làm sao ta biết khi nào chàng nói thật, khi nào chàng gạt ta?”Hữu Nhàn lại tự lẩm bẩm.“Đồ ngốc, nói không thích nàng tất cả đều là giả, làm gì có ai chớp mắt một cái thì nói yêu chớp mắt một cái nữa lại nói không yêu?”Thuộc Phong nghiêm khắc mắng vào cái mũi nhỏ của nàng.Tiểu nha đầu này, hắn nói cái gì cũng tin, nha đầu bình thường thông mình đi đâu rồi.Hữu Nhàn nhăn mũi, ngoan ngoãn như con cừu nhỏ.Con mắt xinh đẹp thoáng điểm chút ưu thương, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống.“Những, ta vốn không hoàn toàn hiểu được tâm ý của chàng –”Sắc mặt Thuộc Phong trở nên không tốt.“Lẽ nào biểu hiện của ta như vậy còn không rõ?”Thuộc Phong ngẩng mặt lên, cắt ngang lời Hữu Nhàn.“Ta…”Hữu Nhàn vô tội chớp hàng mi dài, bị âm lượng đột nhiên cao lên của hắn làm cho sững sờ một lúc lâu.“Nàng cái gì mà nàng? Ấp a ấp úng!”Hắn không nhịn được nữa rồi, tác phong hung hăng giống hệt trước đây.“Chàng tức giận?”Hữu Nhàn bất an nhìn vào đôi mắt hắn, thử khẽ kéo vạt áo hắn.“Đúng, ta không thể, ta không cố ý. Chỉ là trước đây chàng không cho ta bất cứ hi vọng nào, khó khăn lắm mới cảm nhận được chàng cũng thích ta, chàng nói lớn quá, cho nên ta mới…”Nàng căng thẳng nhìn vào mắt hắn, rất sợ hắn lại giận mình, nên mới nhanh miệng nói ra —“Cho nên ta mới, khó xác định…”Hữu Nhàn nghiêm túc giải thích khiến cảm giác khó chịu của Thuộc Phong phút chốc tan biến, hắn yêu thương ôm nàng vào lòng.“Người nên xin lỗi phải là ta, vừa rồi làm nàng sợ rồi?”Hữu Nhàn dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng còn kéo lên thành một nụ cười mỉm —Nàng biết hắn xấu tính không phải vì ghét nàng, mà là biểu hiện quan tâm.“Không sao.”Thuộc Phong hôn môi nàng, hai gò má, động tác nhẹ nhàng giống như chỉ cần mạnh tay một chút là nàng sẽ vỡ ra.“Vậy nàng nhớ, sau này nếu ta có phát giận đuổi nàng đ, thì nhất đnhj không được rời đi thật, chúng ta ước hẹn.”Giọng nam trầm thấp của hắn thi thoảng lại đầu độc nàng.“Lời này là chàng nói, sau này ta có quấn lấy chàng, mặc kệ chàng nói khó nghe cỡ nào, ta cũng sẽ không tin.”Hữu Nhàn nói một mạch, đôi mắt to nhìn thẳng vào hắn.“Tốt! Có muốn ngoéo tay không?”Thuộc Phong nhếch môi, cười nhìn khuôn mặt nàng.Hữu Nhàn nhíu mày nhìn chằm chằm vào biểu tình của hắn cả nửa ngày.“Bỏ đi, chàng muốn chê ta trẻ con rồi.”Thuộc Phong lắc đầu chào thua, khóe miệng đột nhiên gương lên một nụ cười bất hảo.“Thật sự nghĩ ta so với “Khác ca ca” tốt hơn gấp trăm ngàn lần? Theo như lời nàng trước đây, bỏ hắn lấy ta, là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm.”Hắn cố ý cường điệu ba chữ “Khác ca ca”, nheo đôi mắt tuấn tú chọc nàng, còn không quên kẻ thù mấy ngày trước.