Trục phát điên, cuối cùng đã phát điên. Hoa phát điên, cuối cùng cũng phát điên. Dường như cùng một thời gian, ở huyện Kiến Tân, hai người phụ nữ có thể coi là xinh đẹp đã phát điên rồi. Trục bị đưa tới bệnh viện tâm thần. Cô gái xinh xắn lanh lợi ngày nào giờ đây tóc tai rối bời, trên mặt vẽ nguệch ngoạc đủ màu son, hễ thấy ai là lại vồ lấy người ta mà rú lên kiểu hí kịch Shakespeare: "Ôi, tình yêu, nỗi bi ai của cuộc đời tôi!". Đôi mắt to xinh đẹp của cô đong đầy nước mắt, nhưng bên trong không có gì cả, chỉ là một khoảng không ngây dại đến tận đáy. Còn Hoa thì bị nhốt ở nhà. Cả ngày chị cứ cầm lăm lăm con dao giả, những con dao thật đã bị người nhà cất giấu hết rồi, vì chỉ có lúc cầm dao Hoa mới tạm coi là tỉnh táo, người cha già của chị làm cho chị một con dao nhựa, cho chị cầm trên tay mỗi ngày. Hoa cầm con dao, như có được sức mạnh và công cụ báo thù. Con dao giả khua khoắng trên không, Hoa hung hăng la hét: "Chém chết mày! Bà chém chết mày! Hồ ly tinh, con đàn bà đê tiện! Chém…
Chương 4
Liều Thuốc Độc Mang Tên Tình ÁiTác giả: Mỹ Lệ Đích ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrục phát điên, cuối cùng đã phát điên. Hoa phát điên, cuối cùng cũng phát điên. Dường như cùng một thời gian, ở huyện Kiến Tân, hai người phụ nữ có thể coi là xinh đẹp đã phát điên rồi. Trục bị đưa tới bệnh viện tâm thần. Cô gái xinh xắn lanh lợi ngày nào giờ đây tóc tai rối bời, trên mặt vẽ nguệch ngoạc đủ màu son, hễ thấy ai là lại vồ lấy người ta mà rú lên kiểu hí kịch Shakespeare: "Ôi, tình yêu, nỗi bi ai của cuộc đời tôi!". Đôi mắt to xinh đẹp của cô đong đầy nước mắt, nhưng bên trong không có gì cả, chỉ là một khoảng không ngây dại đến tận đáy. Còn Hoa thì bị nhốt ở nhà. Cả ngày chị cứ cầm lăm lăm con dao giả, những con dao thật đã bị người nhà cất giấu hết rồi, vì chỉ có lúc cầm dao Hoa mới tạm coi là tỉnh táo, người cha già của chị làm cho chị một con dao nhựa, cho chị cầm trên tay mỗi ngày. Hoa cầm con dao, như có được sức mạnh và công cụ báo thù. Con dao giả khua khoắng trên không, Hoa hung hăng la hét: "Chém chết mày! Bà chém chết mày! Hồ ly tinh, con đàn bà đê tiện! Chém… Trục đúng là một phụ nữ rất biết tận hưởng cuộc sống.Trên giảng đường thì cô thần thánh cao thượng, mà vừa bước ra khỏi cổng trường, cô có thể biến thành đủ loại bộ dáng khác nhau. Mặc dù đã kết hôn ba năm, nhưng Trục vẫn duy trì một số thói quen sinh hoạt khi độc thân. Cô yêu thích tất cả những thứ tân thời có thể điều tiết cuộc sống, như mỹ phẩm, thời trang, quán bar. Trục thích mấy quán bar nhỏ yên tĩnh. Trong cái ánh sáng yếu ớt, nâng lên một ly rượu nhạt, lắng nghe giai điệu du dương, chậm rãi thưởng thức một mình, khiến phong cách nhỏ của cô phô ra thật tinh tế.Một ngày nọ, Lộc hẹn gặp một vị biên tập của tòa soạn báo ở quán bar nhỏ để giao bản thảo tiểu thuyết. Anh nhìn thấy Trục mang tóc giả màu lam ngồi trong góc tự mình rót rượu. Anh mơ hồ nhớ ra khuôn mặt này từng gặp qua trong một hội thao giảng dạy trước đó không lâu. Lộc thấy khuôn mặt trang điểm của Trục, cùng biểu tình lạnh lùng xinh đẹp, cảm giác kinh ngạc ấy không tả sao cho xiết. Chẳng ngờ Trục cũng đang nhìn anh, còn hướng về phía anh giơ ly lên, có ý chào hỏi. Lộc xấu hổ gật đầu cười cười.Đến khi vị biên tập kia rời đi, Lộc cũng toan ra về, chẳng ngờ Trục lại nhẹ nhàng gọi anh lại: "Xin chào, chủ nhiệm Lộc.". Lộc rất không quen với vẻ quyến rũ mà một nhà giáo không nên có trên khuôn mặt Trục, chỉ biết ngây ra một chỗ. Trục cười nhẹ nói: "Đừng ngạc nhiên, chủ nhiệm, tôi là Trục. Hết giờ làm, tôi thích làm một người khác với mình bình thường. Có gì không ổn không ạ?"Lộc nhìn người phụ nữ này, lòng hiếu kỳ của đàn ông bỗng dâng cao. Anh muốn biết, cô giáo nổi tiếng khắp giới giáo dục này rốt cuộc là người thế nào? Trục có ý bảo anh ngồi xuống. Lộc liền thức thời ngồi xuống đối diện với Trục.Lần đầu trò chuyện này có thể nói là tận hứng. Đến nỗi chính bọn họ cũng không tưởng tượng nổi có thể tận hứng đến vậy. Bọn họ nói chuyện từ thần thoại Hy Lạp cho đến Kawabata Yasunari của Nhật Bản, từ triết học Đức cho tới thơ ca hiện đại Trung Quốc. Đến chai rượu rỗng thứ mười, cả hai đều đã ngà ngà say. Cảm nhận được sự sung sướng và tự do trong tư tưởng, cảm nhận được rung động và mê say trong trái tim.
Trục đúng là một phụ nữ rất biết tận hưởng cuộc sống.
Trên giảng đường thì cô thần thánh cao thượng, mà vừa bước ra khỏi cổng trường, cô có thể biến thành đủ loại bộ dáng khác nhau. Mặc dù đã kết hôn ba năm, nhưng Trục vẫn duy trì một số thói quen sinh hoạt khi độc thân. Cô yêu thích tất cả những thứ tân thời có thể điều tiết cuộc sống, như mỹ phẩm, thời trang, quán bar. Trục thích mấy quán bar nhỏ yên tĩnh. Trong cái ánh sáng yếu ớt, nâng lên một ly rượu nhạt, lắng nghe giai điệu du dương, chậm rãi thưởng thức một mình, khiến phong cách nhỏ của cô phô ra thật tinh tế.
Một ngày nọ, Lộc hẹn gặp một vị biên tập của tòa soạn báo ở quán bar nhỏ để giao bản thảo tiểu thuyết. Anh nhìn thấy Trục mang tóc giả màu lam ngồi trong góc tự mình rót rượu. Anh mơ hồ nhớ ra khuôn mặt này từng gặp qua trong một hội thao giảng dạy trước đó không lâu. Lộc thấy khuôn mặt trang điểm của Trục, cùng biểu tình lạnh lùng xinh đẹp, cảm giác kinh ngạc ấy không tả sao cho xiết. Chẳng ngờ Trục cũng đang nhìn anh, còn hướng về phía anh giơ ly lên, có ý chào hỏi. Lộc xấu hổ gật đầu cười cười.
Đến khi vị biên tập kia rời đi, Lộc cũng toan ra về, chẳng ngờ Trục lại nhẹ nhàng gọi anh lại: "Xin chào, chủ nhiệm Lộc.". Lộc rất không quen với vẻ quyến rũ mà một nhà giáo không nên có trên khuôn mặt Trục, chỉ biết ngây ra một chỗ. Trục cười nhẹ nói: "Đừng ngạc nhiên, chủ nhiệm, tôi là Trục. Hết giờ làm, tôi thích làm một người khác với mình bình thường. Có gì không ổn không ạ?"
Lộc nhìn người phụ nữ này, lòng hiếu kỳ của đàn ông bỗng dâng cao. Anh muốn biết, cô giáo nổi tiếng khắp giới giáo dục này rốt cuộc là người thế nào? Trục có ý bảo anh ngồi xuống. Lộc liền thức thời ngồi xuống đối diện với Trục.
Lần đầu trò chuyện này có thể nói là tận hứng. Đến nỗi chính bọn họ cũng không tưởng tượng nổi có thể tận hứng đến vậy. Bọn họ nói chuyện từ thần thoại Hy Lạp cho đến Kawabata Yasunari của Nhật Bản, từ triết học Đức cho tới thơ ca hiện đại Trung Quốc. Đến chai rượu rỗng thứ mười, cả hai đều đã ngà ngà say. Cảm nhận được sự sung sướng và tự do trong tư tưởng, cảm nhận được rung động và mê say trong trái tim.
Liều Thuốc Độc Mang Tên Tình ÁiTác giả: Mỹ Lệ Đích ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrục phát điên, cuối cùng đã phát điên. Hoa phát điên, cuối cùng cũng phát điên. Dường như cùng một thời gian, ở huyện Kiến Tân, hai người phụ nữ có thể coi là xinh đẹp đã phát điên rồi. Trục bị đưa tới bệnh viện tâm thần. Cô gái xinh xắn lanh lợi ngày nào giờ đây tóc tai rối bời, trên mặt vẽ nguệch ngoạc đủ màu son, hễ thấy ai là lại vồ lấy người ta mà rú lên kiểu hí kịch Shakespeare: "Ôi, tình yêu, nỗi bi ai của cuộc đời tôi!". Đôi mắt to xinh đẹp của cô đong đầy nước mắt, nhưng bên trong không có gì cả, chỉ là một khoảng không ngây dại đến tận đáy. Còn Hoa thì bị nhốt ở nhà. Cả ngày chị cứ cầm lăm lăm con dao giả, những con dao thật đã bị người nhà cất giấu hết rồi, vì chỉ có lúc cầm dao Hoa mới tạm coi là tỉnh táo, người cha già của chị làm cho chị một con dao nhựa, cho chị cầm trên tay mỗi ngày. Hoa cầm con dao, như có được sức mạnh và công cụ báo thù. Con dao giả khua khoắng trên không, Hoa hung hăng la hét: "Chém chết mày! Bà chém chết mày! Hồ ly tinh, con đàn bà đê tiện! Chém… Trục đúng là một phụ nữ rất biết tận hưởng cuộc sống.Trên giảng đường thì cô thần thánh cao thượng, mà vừa bước ra khỏi cổng trường, cô có thể biến thành đủ loại bộ dáng khác nhau. Mặc dù đã kết hôn ba năm, nhưng Trục vẫn duy trì một số thói quen sinh hoạt khi độc thân. Cô yêu thích tất cả những thứ tân thời có thể điều tiết cuộc sống, như mỹ phẩm, thời trang, quán bar. Trục thích mấy quán bar nhỏ yên tĩnh. Trong cái ánh sáng yếu ớt, nâng lên một ly rượu nhạt, lắng nghe giai điệu du dương, chậm rãi thưởng thức một mình, khiến phong cách nhỏ của cô phô ra thật tinh tế.Một ngày nọ, Lộc hẹn gặp một vị biên tập của tòa soạn báo ở quán bar nhỏ để giao bản thảo tiểu thuyết. Anh nhìn thấy Trục mang tóc giả màu lam ngồi trong góc tự mình rót rượu. Anh mơ hồ nhớ ra khuôn mặt này từng gặp qua trong một hội thao giảng dạy trước đó không lâu. Lộc thấy khuôn mặt trang điểm của Trục, cùng biểu tình lạnh lùng xinh đẹp, cảm giác kinh ngạc ấy không tả sao cho xiết. Chẳng ngờ Trục cũng đang nhìn anh, còn hướng về phía anh giơ ly lên, có ý chào hỏi. Lộc xấu hổ gật đầu cười cười.Đến khi vị biên tập kia rời đi, Lộc cũng toan ra về, chẳng ngờ Trục lại nhẹ nhàng gọi anh lại: "Xin chào, chủ nhiệm Lộc.". Lộc rất không quen với vẻ quyến rũ mà một nhà giáo không nên có trên khuôn mặt Trục, chỉ biết ngây ra một chỗ. Trục cười nhẹ nói: "Đừng ngạc nhiên, chủ nhiệm, tôi là Trục. Hết giờ làm, tôi thích làm một người khác với mình bình thường. Có gì không ổn không ạ?"Lộc nhìn người phụ nữ này, lòng hiếu kỳ của đàn ông bỗng dâng cao. Anh muốn biết, cô giáo nổi tiếng khắp giới giáo dục này rốt cuộc là người thế nào? Trục có ý bảo anh ngồi xuống. Lộc liền thức thời ngồi xuống đối diện với Trục.Lần đầu trò chuyện này có thể nói là tận hứng. Đến nỗi chính bọn họ cũng không tưởng tượng nổi có thể tận hứng đến vậy. Bọn họ nói chuyện từ thần thoại Hy Lạp cho đến Kawabata Yasunari của Nhật Bản, từ triết học Đức cho tới thơ ca hiện đại Trung Quốc. Đến chai rượu rỗng thứ mười, cả hai đều đã ngà ngà say. Cảm nhận được sự sung sướng và tự do trong tư tưởng, cảm nhận được rung động và mê say trong trái tim.