Ta gặp nàng từ thuở thiếu niên, chẳng ai ngờ tới khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm với ta lại trở thành bi kịch nhuốm màu huyết vũ. Nàng không ngờ được, chính ta cũng không đoán trước được… *** Ngày ấy là đầu xuân, ta vẫn nhớ dưới chiếc thuyền hoa có một tiểu cô nương đang kết vòng. Nàng chỉ là nữ nhi của một lão nông, ta đoán thế vì tất cả tiểu thư khuê các hay kim chi ngọc diệp trong kinh thành này ta đều đã gặp qua. Nàng vận hồng y xinh xắn nổi bật giữa thuyền hoa muôn sắc, khoảng khắc nàng quay đầu lại mỉm cười tựa như muôn hồng nghìn tía trong thế gian này cũng phải lu mờ vì nụ cười giai nhân. "Đông ca ca, nhìn xem muội đã kết xong rồi." nàng thích thú đưa vòng hoa lên, ta giật mình như tỉnh lại giữa cơn mộng mị ban ngày. Thì ra nàng không cười với ta, nàng cười vì hắn - Đông ca ca của nàng. "Tiểu thế tử, chúng ta đi thôi." Ta có chút thất vọng trở về. Nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Năm đó ta đã là thiếu niên mười bốn, nàng chỉ là một tiểu cô nương…

Chương 8: Hoàng Phủ Hạo

Yên Hoa Dịch LãmTác giả: Bạch Tiểu DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa gặp nàng từ thuở thiếu niên, chẳng ai ngờ tới khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm với ta lại trở thành bi kịch nhuốm màu huyết vũ. Nàng không ngờ được, chính ta cũng không đoán trước được… *** Ngày ấy là đầu xuân, ta vẫn nhớ dưới chiếc thuyền hoa có một tiểu cô nương đang kết vòng. Nàng chỉ là nữ nhi của một lão nông, ta đoán thế vì tất cả tiểu thư khuê các hay kim chi ngọc diệp trong kinh thành này ta đều đã gặp qua. Nàng vận hồng y xinh xắn nổi bật giữa thuyền hoa muôn sắc, khoảng khắc nàng quay đầu lại mỉm cười tựa như muôn hồng nghìn tía trong thế gian này cũng phải lu mờ vì nụ cười giai nhân. "Đông ca ca, nhìn xem muội đã kết xong rồi." nàng thích thú đưa vòng hoa lên, ta giật mình như tỉnh lại giữa cơn mộng mị ban ngày. Thì ra nàng không cười với ta, nàng cười vì hắn - Đông ca ca của nàng. "Tiểu thế tử, chúng ta đi thôi." Ta có chút thất vọng trở về. Nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Năm đó ta đã là thiếu niên mười bốn, nàng chỉ là một tiểu cô nương… " Gia, nàng đã chết rồi! Người đừng như vậy nữa!"Mọi người đều như nhau, họ nói nàng chết chỉ để an ủi ta, thật ra ta biết nàng đã trở lại bên hắn rồi. Nàng trở lại cùng Đông ca ca của nàng. Ta nhớ hôm đó giá y của nàng thật rực rỡ, nàng gục trên tay ta nhưng vẫn muốn trở về cùng hắn. Nàng yêu hắn đến như vậy, cả đời nàng chỉ muốn cùng hắn còn ta cả đời cũng chỉ yêu mình nàng. Nàng trở về bên hắn rồi, người ta nói nàng trở thành hoàng hậu, hắn đem cả ging sơn hỏi cưới nàng còn ta…chỉ là một phế nhân vô dụng, ta không có tự cách bên nàng.Khi ta đón nàng về, khi ta cùng nàng bái đường, khi nàng thay ta đỡ một kiếm... Ta đã nghĩ, rốt cục trong tâm nàng cũng có ta. Hạnh phúc đôi khi chỉ là vậy, dù cho thật ngắn ngủi tựa như pháo hoa chóng tàn ta cũng không hối tiếc kiếp này... Một đời một kiếp chỉ yêu mình nàng. Chỉ hy vọng kiếp sau ta sẽ không phải gặp lại nàng, không phải mê luyến nụ cười giai nhân đó.Giấc mộng tàn lụi theo cánh hàn mai tan tác giữa biển trời vũ huyết ...

" Gia, nàng đã chết rồi! Người đừng như vậy nữa!"

Mọi người đều như nhau, họ nói nàng chết chỉ để an ủi ta, thật ra ta biết nàng đã trở lại bên hắn rồi. Nàng trở lại cùng Đông ca ca của nàng. Ta nhớ hôm đó giá y của nàng thật rực rỡ, nàng gục trên tay ta nhưng vẫn muốn trở về cùng hắn. Nàng yêu hắn đến như vậy, cả đời nàng chỉ muốn cùng hắn còn ta cả đời cũng chỉ yêu mình nàng. Nàng trở về bên hắn rồi, người ta nói nàng trở thành hoàng hậu, hắn đem cả ging sơn hỏi cưới nàng còn ta…chỉ là một phế nhân vô dụng, ta không có tự cách bên nàng.

Khi ta đón nàng về, khi ta cùng nàng bái đường, khi nàng thay ta đỡ một kiếm... Ta đã nghĩ, rốt cục trong tâm nàng cũng có ta. Hạnh phúc đôi khi chỉ là vậy, dù cho thật ngắn ngủi tựa như pháo hoa chóng tàn ta cũng không hối tiếc kiếp này... Một đời một kiếp chỉ yêu mình nàng. Chỉ hy vọng kiếp sau ta sẽ không phải gặp lại nàng, không phải mê luyến nụ cười giai nhân đó.

Giấc mộng tàn lụi theo cánh hàn mai tan tác giữa biển trời vũ huyết ...

Yên Hoa Dịch LãmTác giả: Bạch Tiểu DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa gặp nàng từ thuở thiếu niên, chẳng ai ngờ tới khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm với ta lại trở thành bi kịch nhuốm màu huyết vũ. Nàng không ngờ được, chính ta cũng không đoán trước được… *** Ngày ấy là đầu xuân, ta vẫn nhớ dưới chiếc thuyền hoa có một tiểu cô nương đang kết vòng. Nàng chỉ là nữ nhi của một lão nông, ta đoán thế vì tất cả tiểu thư khuê các hay kim chi ngọc diệp trong kinh thành này ta đều đã gặp qua. Nàng vận hồng y xinh xắn nổi bật giữa thuyền hoa muôn sắc, khoảng khắc nàng quay đầu lại mỉm cười tựa như muôn hồng nghìn tía trong thế gian này cũng phải lu mờ vì nụ cười giai nhân. "Đông ca ca, nhìn xem muội đã kết xong rồi." nàng thích thú đưa vòng hoa lên, ta giật mình như tỉnh lại giữa cơn mộng mị ban ngày. Thì ra nàng không cười với ta, nàng cười vì hắn - Đông ca ca của nàng. "Tiểu thế tử, chúng ta đi thôi." Ta có chút thất vọng trở về. Nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười. Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Năm đó ta đã là thiếu niên mười bốn, nàng chỉ là một tiểu cô nương… " Gia, nàng đã chết rồi! Người đừng như vậy nữa!"Mọi người đều như nhau, họ nói nàng chết chỉ để an ủi ta, thật ra ta biết nàng đã trở lại bên hắn rồi. Nàng trở lại cùng Đông ca ca của nàng. Ta nhớ hôm đó giá y của nàng thật rực rỡ, nàng gục trên tay ta nhưng vẫn muốn trở về cùng hắn. Nàng yêu hắn đến như vậy, cả đời nàng chỉ muốn cùng hắn còn ta cả đời cũng chỉ yêu mình nàng. Nàng trở về bên hắn rồi, người ta nói nàng trở thành hoàng hậu, hắn đem cả ging sơn hỏi cưới nàng còn ta…chỉ là một phế nhân vô dụng, ta không có tự cách bên nàng.Khi ta đón nàng về, khi ta cùng nàng bái đường, khi nàng thay ta đỡ một kiếm... Ta đã nghĩ, rốt cục trong tâm nàng cũng có ta. Hạnh phúc đôi khi chỉ là vậy, dù cho thật ngắn ngủi tựa như pháo hoa chóng tàn ta cũng không hối tiếc kiếp này... Một đời một kiếp chỉ yêu mình nàng. Chỉ hy vọng kiếp sau ta sẽ không phải gặp lại nàng, không phải mê luyến nụ cười giai nhân đó.Giấc mộng tàn lụi theo cánh hàn mai tan tác giữa biển trời vũ huyết ...

Chương 8: Hoàng Phủ Hạo