Leng keng ... Tư Không Tình nghe thấy tiếng chuông vang bên tai, suy ngẫm một hồi chắc là mình nghe lầm rồi .... Leng keng ... Leng keng ... Leng keng ... "Ta nói này tiểu cô nương, cô còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?" Giọng nói vang lên làm Tư Không Tình đột ngột mở mắt. "Ông là ai ?" Tư Không Tình lui về sau, cảnh giác nhìn người trước mặt cất giọng hỏi. "Cô hỏi ta? Ta ... hưm... tổ tiên của cô gọi ta là "Thần Xuyên Không", bất quá ta không thích cái tên đó, cô có thể gọi ta là "Không Thần" cũng được." Thần nào đó vừa nói xong thì cất cao giọng cười. "Khụ khụ khụ....E hèm..tiểu cô nương à! Dù sao ta cũng sắp cứu cô một mạng, cô cũng nên tin tưởng ta một chút chứ hả?..." Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của tiểu cô nương kia, Không Thần liền cảm thấy có một chút chột dạ. "Cứu tôi?" "Phải! Cô không nhớ mình đã chết rồi sao?" "... Đúng là tôi đã chết rồi...." Nàng nhớ lại khoảng khắc người đàn ông đó kề sát súng vào đầu, mọi suy nghĩ trở nên trống rỗng. "Tiểu cô nương à! Mọi việc trên thế…

Chương 9

Phong Tự Chi ÂmTác giả: Băng Linh Hy (Hoa Tử Dương)Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLeng keng ... Tư Không Tình nghe thấy tiếng chuông vang bên tai, suy ngẫm một hồi chắc là mình nghe lầm rồi .... Leng keng ... Leng keng ... Leng keng ... "Ta nói này tiểu cô nương, cô còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?" Giọng nói vang lên làm Tư Không Tình đột ngột mở mắt. "Ông là ai ?" Tư Không Tình lui về sau, cảnh giác nhìn người trước mặt cất giọng hỏi. "Cô hỏi ta? Ta ... hưm... tổ tiên của cô gọi ta là "Thần Xuyên Không", bất quá ta không thích cái tên đó, cô có thể gọi ta là "Không Thần" cũng được." Thần nào đó vừa nói xong thì cất cao giọng cười. "Khụ khụ khụ....E hèm..tiểu cô nương à! Dù sao ta cũng sắp cứu cô một mạng, cô cũng nên tin tưởng ta một chút chứ hả?..." Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của tiểu cô nương kia, Không Thần liền cảm thấy có một chút chột dạ. "Cứu tôi?" "Phải! Cô không nhớ mình đã chết rồi sao?" "... Đúng là tôi đã chết rồi...." Nàng nhớ lại khoảng khắc người đàn ông đó kề sát súng vào đầu, mọi suy nghĩ trở nên trống rỗng. "Tiểu cô nương à! Mọi việc trên thế… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tư Không Tình ôm đàn tỳ bà ngồi đối diện với mười bù nhìn được làm từ rơm.Bởi việc điều khiển âm thanh để chiến đấu là một việc không hề dễ dàng, nên nếu không tập trung vào việc đánh đàn thì âm thanh không thể đi đúng hướng.t/g : âm thanh khi vang lên thì sẽ phát ra bốn hướng nên tư không tình đang tập để điều khiển âm thanh đi theo một hướng. ghi chú : nếu thấy cái này khó hiểu quá thì không cần phải hiểu đâuTư Không Tình hít một hơi sâu, sau đó hướng bù nhìn mà đàn nhưng mà..."..." Tư Không Tình khó khăn th* d*c, trên trán vài giọt mồ hôi từ từ chảy xuống, nàng không nghĩ rằng mình thảm hại như vậy, không trúng lấy một lần."Ngươi đúng là tự làm khó mình, các binh khí bình thường không chọn, lại chọn loại binh khí khó dùng này..." hắc hồ nhìn Tư Không Tình, lắc lắc đầu, ai nha nha, nếu ngươi mà chết vì quá sức thì ta cũng đi theo đấy."ha...nếu chỉ nhiêu đây mà khiến ta bỏ cuộc thì ngươi lầm rồi." nàng nhếch môi, càng khó càng thú vị, không phải sao?Nhiều ngày sau đó Tư Không Tình vẫn tiếp tục tập luyện..."Bà cố tổ của ta ơi! Ngươi làm ơn dừng lại đi!" hắc hồ sợ hãi, lớn tiếng khuyên ngăn, dù sao thì ngươi vẫn là tiểu hài tử năm tuổi thôi.Tư Không Tình ngón tay đầy vết thương, mặt tái xanh, liên tiếp th* d*c, khốn kiếp, thân thể của tiểu hài tử này không cho phép tập luyện quá nữa canh giờ.Tư Không Tình khó khăn đứng dậy, sau đó lại ngã xuống. Hắc hồ cuống quýt chạy nhanh tới đỡ thân thể của nàng.____________ta là đường phân cách đáng thương________"...ưm..""Nga? Ngươi tỉnh rồi?" hắc hồ nhìn Tư Không Tình mở mắt, nhẹ nhàng chuyển động thân để đỡ nàng ngồi dậy."Ta ngủ bao lâu rồi?" Tư Không Tình dụi dụi mắt, yếu ớt cất tiếng hỏiHắc hồ đáp "Không lâu! Mới ba canh giờ thôi"Tư Không Tình nghe xong thì giật mình, cố gắng đứng dậy, thời gian không thể lãng phí được.Nhưng mà...nàng lại ngã xuống lần nữa."Thật là..." hắc hồ đỡ Tư Không Tình lên lưng rồi nhanh chóng phi về phòng.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư Không Tình ôm đàn tỳ bà ngồi đối diện với mười bù nhìn được làm từ rơm.

Bởi việc điều khiển âm thanh để chiến đấu là một việc không hề dễ dàng, nên nếu không tập trung vào việc đánh đàn thì âm thanh không thể đi đúng hướng.

t/g : âm thanh khi vang lên thì sẽ phát ra bốn hướng nên tư không tình đang tập để điều khiển âm thanh đi theo một hướng. ghi chú : nếu thấy cái này khó hiểu quá thì không cần phải hiểu đâu

Image removed.

Image removed.

Tư Không Tình hít một hơi sâu, sau đó hướng bù nhìn mà đàn nhưng mà...

"..." Tư Không Tình khó khăn th* d*c, trên trán vài giọt mồ hôi từ từ chảy xuống, nàng không nghĩ rằng mình thảm hại như vậy, không trúng lấy một lần.

"Ngươi đúng là tự làm khó mình, các binh khí bình thường không chọn, lại chọn loại binh khí khó dùng này..." hắc hồ nhìn Tư Không Tình, lắc lắc đầu, ai nha nha, nếu ngươi mà chết vì quá sức thì ta cũng đi theo đấy.

"ha...nếu chỉ nhiêu đây mà khiến ta bỏ cuộc thì ngươi lầm rồi." nàng nhếch môi, càng khó càng thú vị, không phải sao?

Nhiều ngày sau đó Tư Không Tình vẫn tiếp tục tập luyện...

"Bà cố tổ của ta ơi! Ngươi làm ơn dừng lại đi!" hắc hồ sợ hãi, lớn tiếng khuyên ngăn, dù sao thì ngươi vẫn là tiểu hài tử năm tuổi thôi.

Tư Không Tình ngón tay đầy vết thương, mặt tái xanh, liên tiếp th* d*c, khốn kiếp, thân thể của tiểu hài tử này không cho phép tập luyện quá nữa canh giờ.

Tư Không Tình khó khăn đứng dậy, sau đó lại ngã xuống. Hắc hồ cuống quýt chạy nhanh tới đỡ thân thể của nàng.

____________ta là đường phân cách đáng thương________

"...ưm.."

"Nga? Ngươi tỉnh rồi?" hắc hồ nhìn Tư Không Tình mở mắt, nhẹ nhàng chuyển động thân để đỡ nàng ngồi dậy.

"Ta ngủ bao lâu rồi?" Tư Không Tình dụi dụi mắt, yếu ớt cất tiếng hỏi

Hắc hồ đáp "Không lâu! Mới ba canh giờ thôi"

Tư Không Tình nghe xong thì giật mình, cố gắng đứng dậy, thời gian không thể lãng phí được.

Nhưng mà...nàng lại ngã xuống lần nữa.

"Thật là..." hắc hồ đỡ Tư Không Tình lên lưng rồi nhanh chóng phi về phòng.

Phong Tự Chi ÂmTác giả: Băng Linh Hy (Hoa Tử Dương)Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLeng keng ... Tư Không Tình nghe thấy tiếng chuông vang bên tai, suy ngẫm một hồi chắc là mình nghe lầm rồi .... Leng keng ... Leng keng ... Leng keng ... "Ta nói này tiểu cô nương, cô còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?" Giọng nói vang lên làm Tư Không Tình đột ngột mở mắt. "Ông là ai ?" Tư Không Tình lui về sau, cảnh giác nhìn người trước mặt cất giọng hỏi. "Cô hỏi ta? Ta ... hưm... tổ tiên của cô gọi ta là "Thần Xuyên Không", bất quá ta không thích cái tên đó, cô có thể gọi ta là "Không Thần" cũng được." Thần nào đó vừa nói xong thì cất cao giọng cười. "Khụ khụ khụ....E hèm..tiểu cô nương à! Dù sao ta cũng sắp cứu cô một mạng, cô cũng nên tin tưởng ta một chút chứ hả?..." Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của tiểu cô nương kia, Không Thần liền cảm thấy có một chút chột dạ. "Cứu tôi?" "Phải! Cô không nhớ mình đã chết rồi sao?" "... Đúng là tôi đã chết rồi...." Nàng nhớ lại khoảng khắc người đàn ông đó kề sát súng vào đầu, mọi suy nghĩ trở nên trống rỗng. "Tiểu cô nương à! Mọi việc trên thế… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tư Không Tình ôm đàn tỳ bà ngồi đối diện với mười bù nhìn được làm từ rơm.Bởi việc điều khiển âm thanh để chiến đấu là một việc không hề dễ dàng, nên nếu không tập trung vào việc đánh đàn thì âm thanh không thể đi đúng hướng.t/g : âm thanh khi vang lên thì sẽ phát ra bốn hướng nên tư không tình đang tập để điều khiển âm thanh đi theo một hướng. ghi chú : nếu thấy cái này khó hiểu quá thì không cần phải hiểu đâuTư Không Tình hít một hơi sâu, sau đó hướng bù nhìn mà đàn nhưng mà..."..." Tư Không Tình khó khăn th* d*c, trên trán vài giọt mồ hôi từ từ chảy xuống, nàng không nghĩ rằng mình thảm hại như vậy, không trúng lấy một lần."Ngươi đúng là tự làm khó mình, các binh khí bình thường không chọn, lại chọn loại binh khí khó dùng này..." hắc hồ nhìn Tư Không Tình, lắc lắc đầu, ai nha nha, nếu ngươi mà chết vì quá sức thì ta cũng đi theo đấy."ha...nếu chỉ nhiêu đây mà khiến ta bỏ cuộc thì ngươi lầm rồi." nàng nhếch môi, càng khó càng thú vị, không phải sao?Nhiều ngày sau đó Tư Không Tình vẫn tiếp tục tập luyện..."Bà cố tổ của ta ơi! Ngươi làm ơn dừng lại đi!" hắc hồ sợ hãi, lớn tiếng khuyên ngăn, dù sao thì ngươi vẫn là tiểu hài tử năm tuổi thôi.Tư Không Tình ngón tay đầy vết thương, mặt tái xanh, liên tiếp th* d*c, khốn kiếp, thân thể của tiểu hài tử này không cho phép tập luyện quá nữa canh giờ.Tư Không Tình khó khăn đứng dậy, sau đó lại ngã xuống. Hắc hồ cuống quýt chạy nhanh tới đỡ thân thể của nàng.____________ta là đường phân cách đáng thương________"...ưm..""Nga? Ngươi tỉnh rồi?" hắc hồ nhìn Tư Không Tình mở mắt, nhẹ nhàng chuyển động thân để đỡ nàng ngồi dậy."Ta ngủ bao lâu rồi?" Tư Không Tình dụi dụi mắt, yếu ớt cất tiếng hỏiHắc hồ đáp "Không lâu! Mới ba canh giờ thôi"Tư Không Tình nghe xong thì giật mình, cố gắng đứng dậy, thời gian không thể lãng phí được.Nhưng mà...nàng lại ngã xuống lần nữa."Thật là..." hắc hồ đỡ Tư Không Tình lên lưng rồi nhanh chóng phi về phòng.

Chương 9