Leng keng ... Tư Không Tình nghe thấy tiếng chuông vang bên tai, suy ngẫm một hồi chắc là mình nghe lầm rồi .... Leng keng ... Leng keng ... Leng keng ... "Ta nói này tiểu cô nương, cô còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?" Giọng nói vang lên làm Tư Không Tình đột ngột mở mắt. "Ông là ai ?" Tư Không Tình lui về sau, cảnh giác nhìn người trước mặt cất giọng hỏi. "Cô hỏi ta? Ta ... hưm... tổ tiên của cô gọi ta là "Thần Xuyên Không", bất quá ta không thích cái tên đó, cô có thể gọi ta là "Không Thần" cũng được." Thần nào đó vừa nói xong thì cất cao giọng cười. "Khụ khụ khụ....E hèm..tiểu cô nương à! Dù sao ta cũng sắp cứu cô một mạng, cô cũng nên tin tưởng ta một chút chứ hả?..." Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của tiểu cô nương kia, Không Thần liền cảm thấy có một chút chột dạ. "Cứu tôi?" "Phải! Cô không nhớ mình đã chết rồi sao?" "... Đúng là tôi đã chết rồi...." Nàng nhớ lại khoảng khắc người đàn ông đó kề sát súng vào đầu, mọi suy nghĩ trở nên trống rỗng. "Tiểu cô nương à! Mọi việc trên thế…

Chương 20-1

Phong Tự Chi ÂmTác giả: Băng Linh Hy (Hoa Tử Dương)Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLeng keng ... Tư Không Tình nghe thấy tiếng chuông vang bên tai, suy ngẫm một hồi chắc là mình nghe lầm rồi .... Leng keng ... Leng keng ... Leng keng ... "Ta nói này tiểu cô nương, cô còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?" Giọng nói vang lên làm Tư Không Tình đột ngột mở mắt. "Ông là ai ?" Tư Không Tình lui về sau, cảnh giác nhìn người trước mặt cất giọng hỏi. "Cô hỏi ta? Ta ... hưm... tổ tiên của cô gọi ta là "Thần Xuyên Không", bất quá ta không thích cái tên đó, cô có thể gọi ta là "Không Thần" cũng được." Thần nào đó vừa nói xong thì cất cao giọng cười. "Khụ khụ khụ....E hèm..tiểu cô nương à! Dù sao ta cũng sắp cứu cô một mạng, cô cũng nên tin tưởng ta một chút chứ hả?..." Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của tiểu cô nương kia, Không Thần liền cảm thấy có một chút chột dạ. "Cứu tôi?" "Phải! Cô không nhớ mình đã chết rồi sao?" "... Đúng là tôi đã chết rồi...." Nàng nhớ lại khoảng khắc người đàn ông đó kề sát súng vào đầu, mọi suy nghĩ trở nên trống rỗng. "Tiểu cô nương à! Mọi việc trên thế… Học viện Lộ Thiên - Lam Thần Quốc..."Con nói con đã thu phục phượng hoàng ở cánh rừng?" Tần Ngụy trừng mắt nhìn Tư Không Tình, lão chắc là không có nghe lầm đi."Ừm..." Tư Không Tình nhàn nhạt gật đầu, nàng nghĩ nên nói chuyện này cho hiệu trưởng biết..."...""À...về các vòng sau của buổi tuyển chọn...con sẽ không tham gia..." Tư Không Tình chậm rãi thông báo, nàng phải đi xử lý một số việc và cả...huấn luyện phượng hoàng nữa..."..." Tần Ngụy mặt quỷ nhìn Tư Không Tình, không tham gia là thế nào?"Con nghĩ hiệu trưởng có thể xử lý được...vậy...con đi đây!" Tư Không Tình đứng lên sau đó lập tức biến mất, nếu còn ở lại không chừng nàng sẽ nghe hiệu trưởng ca thán......______ta là đường phân cách đáng thương__________Hoàng Cung..."Tình!" Bích Linh Ngư vừa nhìn thấy Tư Không Tình phía xa liền cấp tốc chạy tới, đã lâu ngày không gặp, nàng rất nhớ Tình tỷ a..."A..." Tư Không Tình đang đi thì thấy bóng dáng quen thuộc đang lao về phía mình, nàng khựng lại vài giây, đang suy nghĩ xem có nên tránh hay không? Ừm...Bích Linh Ngư chạy tới, siết hai tay quanh cổ của Tư Không Tình, chân bám chặt vào người nàng (TKT) "Tình tỷ! Người ta nhớ tỷ chết đi được..."Tư Không Tình theo thói quen định xách cổ Bích Linh Ngư lên thì chợt nghĩ, nhị ca đã chấp nhận nàng rồi...thì mình cũng phải học cách chấp nhận nàng từ từ....nếu không thì tương lai sẽ phát sinh chuyện không vui...ừm...t/g : Em đi xa quá....em đi xa anh quá......"Bích Linh công chúa...""Hửm?""Người làm ta nghẹt thở..."...___________ta là đường phân cách đáng thương_________Khả Y Dung một mình ngồi ở đình viện trong ngự hoa viên, buồn bã, mấy đứa con bây giờ đã lớn hết rồi, đủ lông đủ cánh rồi, đi lâu rồi mà cũng không thèm về thăm người mẹ này lấy một lần...."Mẫu hậu?"Tư Không Tình tiến đến chỗ Khả Y Dung ngồi, tại sao mẫu hậu lại ngồi một mình ở đây?"Tình nhi..." Khả Y Dung nghe tiếng gọi quen thuộc lập tức xoay người, nước mắt rưng rưng nhìn đứa con gái lâu ngày không gặp..."Người làm sao thế..." Tư Không Tình mỉm cười, từ từ bước đến ngồi xuống cạnh Khả Y Dung, mẫu hậu càng ngày càng dễ khóc a..."Còn dám hỏi? Mẫu hậu đây là rất nhớ các con...thật đúng là...đứa nào cũng đi lâu rất lâu mà không về thăm người mẹ này một lần...làm mẫu hậu tủithân lắm biết không?" Khả Y Dung nức nở ôm lấy Tư Không Tình......"Con xin lỗi..." Tư Không Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Khả Y Dung, đúng là nàng khá lâu rồi chưa gặp mặt mẫu hậu....nhưng các ca ca cũng vậy sao?...Nghẹt thở thật.....

Học viện Lộ Thiên - Lam Thần Quốc

...

"Con nói con đã thu phục phượng hoàng ở cánh rừng?" Tần Ngụy trừng mắt nhìn Tư Không Tình, lão chắc là không có nghe lầm đi.

"Ừm..." Tư Không Tình nhàn nhạt gật đầu, nàng nghĩ nên nói chuyện này cho hiệu trưởng biết...

"..."

"À...về các vòng sau của buổi tuyển chọn...con sẽ không tham gia..." Tư Không Tình chậm rãi thông báo, nàng phải đi xử lý một số việc và cả...huấn luyện phượng hoàng nữa...

"..." Tần Ngụy mặt quỷ nhìn Tư Không Tình, không tham gia là thế nào?

"Con nghĩ hiệu trưởng có thể xử lý được...vậy...con đi đây!" Tư Không Tình đứng lên sau đó lập tức biến mất, nếu còn ở lại không chừng nàng sẽ nghe hiệu trưởng ca thán...

...

______ta là đường phân cách đáng thương__________

Hoàng Cung...

"Tình!" Bích Linh Ngư vừa nhìn thấy Tư Không Tình phía xa liền cấp tốc chạy tới, đã lâu ngày không gặp, nàng rất nhớ Tình tỷ a...

"A..." Tư Không Tình đang đi thì thấy bóng dáng quen thuộc đang lao về phía mình, nàng khựng lại vài giây, đang suy nghĩ xem có nên tránh hay không? Ừm...

Bích Linh Ngư chạy tới, siết hai tay quanh cổ của Tư Không Tình, chân bám chặt vào người nàng (TKT) "Tình tỷ! Người ta nhớ tỷ chết đi được..."

Tư Không Tình theo thói quen định xách cổ Bích Linh Ngư lên thì chợt nghĩ, nhị ca đã chấp nhận nàng rồi...thì mình cũng phải học cách chấp nhận nàng từ từ....nếu không thì tương lai sẽ phát sinh chuyện không vui...ừm...

t/g : Em đi xa quá....em đi xa anh quá...

...

"Bích Linh công chúa..."

"Hửm?"

"Người làm ta nghẹt thở..."

...

___________ta là đường phân cách đáng thương_________

Khả Y Dung một mình ngồi ở đình viện trong ngự hoa viên, buồn bã, mấy đứa con bây giờ đã lớn hết rồi, đủ lông đủ cánh rồi, đi lâu rồi mà cũng không thèm về thăm người mẹ này lấy một lần....

"Mẫu hậu?"

Tư Không Tình tiến đến chỗ Khả Y Dung ngồi, tại sao mẫu hậu lại ngồi một mình ở đây?

"Tình nhi..." Khả Y Dung nghe tiếng gọi quen thuộc lập tức xoay người, nước mắt rưng rưng nhìn đứa con gái lâu ngày không gặp...

"Người làm sao thế..." Tư Không Tình mỉm cười, từ từ bước đến ngồi xuống cạnh Khả Y Dung, mẫu hậu càng ngày càng dễ khóc a...

"Còn dám hỏi? Mẫu hậu đây là rất nhớ các con...thật đúng là...đứa nào cũng đi lâu rất lâu mà không về thăm người mẹ này một lần...làm mẫu hậu tủithân lắm biết không?" Khả Y Dung nức nở ôm lấy Tư Không Tình......

"Con xin lỗi..." Tư Không Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Khả Y Dung, đúng là nàng khá lâu rồi chưa gặp mặt mẫu hậu....nhưng các ca ca cũng vậy sao?

...

Nghẹt thở thật.....

Phong Tự Chi ÂmTác giả: Băng Linh Hy (Hoa Tử Dương)Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLeng keng ... Tư Không Tình nghe thấy tiếng chuông vang bên tai, suy ngẫm một hồi chắc là mình nghe lầm rồi .... Leng keng ... Leng keng ... Leng keng ... "Ta nói này tiểu cô nương, cô còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?" Giọng nói vang lên làm Tư Không Tình đột ngột mở mắt. "Ông là ai ?" Tư Không Tình lui về sau, cảnh giác nhìn người trước mặt cất giọng hỏi. "Cô hỏi ta? Ta ... hưm... tổ tiên của cô gọi ta là "Thần Xuyên Không", bất quá ta không thích cái tên đó, cô có thể gọi ta là "Không Thần" cũng được." Thần nào đó vừa nói xong thì cất cao giọng cười. "Khụ khụ khụ....E hèm..tiểu cô nương à! Dù sao ta cũng sắp cứu cô một mạng, cô cũng nên tin tưởng ta một chút chứ hả?..." Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của tiểu cô nương kia, Không Thần liền cảm thấy có một chút chột dạ. "Cứu tôi?" "Phải! Cô không nhớ mình đã chết rồi sao?" "... Đúng là tôi đã chết rồi...." Nàng nhớ lại khoảng khắc người đàn ông đó kề sát súng vào đầu, mọi suy nghĩ trở nên trống rỗng. "Tiểu cô nương à! Mọi việc trên thế… Học viện Lộ Thiên - Lam Thần Quốc..."Con nói con đã thu phục phượng hoàng ở cánh rừng?" Tần Ngụy trừng mắt nhìn Tư Không Tình, lão chắc là không có nghe lầm đi."Ừm..." Tư Không Tình nhàn nhạt gật đầu, nàng nghĩ nên nói chuyện này cho hiệu trưởng biết..."...""À...về các vòng sau của buổi tuyển chọn...con sẽ không tham gia..." Tư Không Tình chậm rãi thông báo, nàng phải đi xử lý một số việc và cả...huấn luyện phượng hoàng nữa..."..." Tần Ngụy mặt quỷ nhìn Tư Không Tình, không tham gia là thế nào?"Con nghĩ hiệu trưởng có thể xử lý được...vậy...con đi đây!" Tư Không Tình đứng lên sau đó lập tức biến mất, nếu còn ở lại không chừng nàng sẽ nghe hiệu trưởng ca thán......______ta là đường phân cách đáng thương__________Hoàng Cung..."Tình!" Bích Linh Ngư vừa nhìn thấy Tư Không Tình phía xa liền cấp tốc chạy tới, đã lâu ngày không gặp, nàng rất nhớ Tình tỷ a..."A..." Tư Không Tình đang đi thì thấy bóng dáng quen thuộc đang lao về phía mình, nàng khựng lại vài giây, đang suy nghĩ xem có nên tránh hay không? Ừm...Bích Linh Ngư chạy tới, siết hai tay quanh cổ của Tư Không Tình, chân bám chặt vào người nàng (TKT) "Tình tỷ! Người ta nhớ tỷ chết đi được..."Tư Không Tình theo thói quen định xách cổ Bích Linh Ngư lên thì chợt nghĩ, nhị ca đã chấp nhận nàng rồi...thì mình cũng phải học cách chấp nhận nàng từ từ....nếu không thì tương lai sẽ phát sinh chuyện không vui...ừm...t/g : Em đi xa quá....em đi xa anh quá......"Bích Linh công chúa...""Hửm?""Người làm ta nghẹt thở..."...___________ta là đường phân cách đáng thương_________Khả Y Dung một mình ngồi ở đình viện trong ngự hoa viên, buồn bã, mấy đứa con bây giờ đã lớn hết rồi, đủ lông đủ cánh rồi, đi lâu rồi mà cũng không thèm về thăm người mẹ này lấy một lần...."Mẫu hậu?"Tư Không Tình tiến đến chỗ Khả Y Dung ngồi, tại sao mẫu hậu lại ngồi một mình ở đây?"Tình nhi..." Khả Y Dung nghe tiếng gọi quen thuộc lập tức xoay người, nước mắt rưng rưng nhìn đứa con gái lâu ngày không gặp..."Người làm sao thế..." Tư Không Tình mỉm cười, từ từ bước đến ngồi xuống cạnh Khả Y Dung, mẫu hậu càng ngày càng dễ khóc a..."Còn dám hỏi? Mẫu hậu đây là rất nhớ các con...thật đúng là...đứa nào cũng đi lâu rất lâu mà không về thăm người mẹ này một lần...làm mẫu hậu tủithân lắm biết không?" Khả Y Dung nức nở ôm lấy Tư Không Tình......"Con xin lỗi..." Tư Không Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Khả Y Dung, đúng là nàng khá lâu rồi chưa gặp mặt mẫu hậu....nhưng các ca ca cũng vậy sao?...Nghẹt thở thật.....

Chương 20-1