Leng keng ... Tư Không Tình nghe thấy tiếng chuông vang bên tai, suy ngẫm một hồi chắc là mình nghe lầm rồi .... Leng keng ... Leng keng ... Leng keng ... "Ta nói này tiểu cô nương, cô còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?" Giọng nói vang lên làm Tư Không Tình đột ngột mở mắt. "Ông là ai ?" Tư Không Tình lui về sau, cảnh giác nhìn người trước mặt cất giọng hỏi. "Cô hỏi ta? Ta ... hưm... tổ tiên của cô gọi ta là "Thần Xuyên Không", bất quá ta không thích cái tên đó, cô có thể gọi ta là "Không Thần" cũng được." Thần nào đó vừa nói xong thì cất cao giọng cười. "Khụ khụ khụ....E hèm..tiểu cô nương à! Dù sao ta cũng sắp cứu cô một mạng, cô cũng nên tin tưởng ta một chút chứ hả?..." Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của tiểu cô nương kia, Không Thần liền cảm thấy có một chút chột dạ. "Cứu tôi?" "Phải! Cô không nhớ mình đã chết rồi sao?" "... Đúng là tôi đã chết rồi...." Nàng nhớ lại khoảng khắc người đàn ông đó kề sát súng vào đầu, mọi suy nghĩ trở nên trống rỗng. "Tiểu cô nương à! Mọi việc trên thế…
Chương 21-2
Phong Tự Chi ÂmTác giả: Băng Linh Hy (Hoa Tử Dương)Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLeng keng ... Tư Không Tình nghe thấy tiếng chuông vang bên tai, suy ngẫm một hồi chắc là mình nghe lầm rồi .... Leng keng ... Leng keng ... Leng keng ... "Ta nói này tiểu cô nương, cô còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?" Giọng nói vang lên làm Tư Không Tình đột ngột mở mắt. "Ông là ai ?" Tư Không Tình lui về sau, cảnh giác nhìn người trước mặt cất giọng hỏi. "Cô hỏi ta? Ta ... hưm... tổ tiên của cô gọi ta là "Thần Xuyên Không", bất quá ta không thích cái tên đó, cô có thể gọi ta là "Không Thần" cũng được." Thần nào đó vừa nói xong thì cất cao giọng cười. "Khụ khụ khụ....E hèm..tiểu cô nương à! Dù sao ta cũng sắp cứu cô một mạng, cô cũng nên tin tưởng ta một chút chứ hả?..." Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của tiểu cô nương kia, Không Thần liền cảm thấy có một chút chột dạ. "Cứu tôi?" "Phải! Cô không nhớ mình đã chết rồi sao?" "... Đúng là tôi đã chết rồi...." Nàng nhớ lại khoảng khắc người đàn ông đó kề sát súng vào đầu, mọi suy nghĩ trở nên trống rỗng. "Tiểu cô nương à! Mọi việc trên thế… Tư Không Dĩnh Vũ cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm "Cuộc sống vô tư vô lo...ai mà không muốn tiếp tục chứ...""Phải rồi...." có lẽ đối với tam ca...bây giờ...là quá sớm...Tư Không Tình xoay người...bước nhanh đi...Tư Không Dĩnh Vũ từng bước từng bước theo sau...trầm mặt một hồi mới cất lên một câu "Tình nhi...có thể cho ta thời gian không?""Tam ca...muội chưa bao giờ bắt buộc huynh làm những điều huynh không muốn, đúng không?" Tư Không Tình vừa đi vừa nói, nếu không phải tam ca tình nguyện...thì nàng cũng sẽ không cưỡng cầu..."Phải...Tình nhi từ trước đến nay chưa bao giờ ép buộc ta điều gì...""Bây giờ vẫn vậy...nếu huynh vẫn chưa sẵn sàng đón nhận...thì muội...sẽ không ép buộc huynh..." Tư Không Tình nhìn lên bầu trời cao vạn trượng...ánh mắt phản chiếu đám mây đang trôi nổi vô định trên bầu trời...phải chăng...số mệnh con người cũng như thế..._____________Băng Linh Hy___________"Dĩnh Thành...Dĩnh Thành..." Bích Linh Ngư nhìn Tư Không Dĩnh Thành trầm mặt mà không khỏi lo lắng, huynh ấy đang suy nghĩ đến gì thế?Tư Không Dĩnh Thành cười gượng "Không có...chỉ là đang nghĩ đến một người...""Là ai thế?" Bích Linh Ngư mỉm cười, hai tay chống cằm nhìn Tư Không Dĩnh Thành đầy mong chờ..."là...." ánh mắt Tư Không Dĩnh Thành nhìn Bích Linh Ngư có chút mông lung, hắn không hiểu, hình bóng của cô gái có đôi mắt màu tím xinh đẹp cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn...tại sao? Là do tâm hắn vẫn còn vương vấn sao?"Hưm...?" Bích Linh Ngư nghiêng đầu, nàng có đôi chút thắc mắc, huynh ấy nhớ đến ai mà lại quên luôn cả nàng như thế..."...một người bạn cũ..." Tư Không Dĩnh Thành cụp mắt, tránh đi ánh mắt của Bích Linh Ngư...Bích Linh Ngư nhẹ à một tiếng, sau đó tiếp tục uống trà thưởng hoa, người mà huynh ấy nhớ tới...chắc hẳn rất quan trọng.....
Tư Không Dĩnh Vũ cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm "Cuộc sống vô tư vô lo...ai mà không muốn tiếp tục chứ..."
"Phải rồi...." có lẽ đối với tam ca...bây giờ...là quá sớm...Tư Không Tình xoay người...bước nhanh đi...
Tư Không Dĩnh Vũ từng bước từng bước theo sau...trầm mặt một hồi mới cất lên một câu "Tình nhi...có thể cho ta thời gian không?"
"Tam ca...muội chưa bao giờ bắt buộc huynh làm những điều huynh không muốn, đúng không?" Tư Không Tình vừa đi vừa nói, nếu không phải tam ca tình nguyện...thì nàng cũng sẽ không cưỡng cầu...
"Phải...Tình nhi từ trước đến nay chưa bao giờ ép buộc ta điều gì..."
"Bây giờ vẫn vậy...nếu huynh vẫn chưa sẵn sàng đón nhận...thì muội...sẽ không ép buộc huynh..." Tư Không Tình nhìn lên bầu trời cao vạn trượng...ánh mắt phản chiếu đám mây đang trôi nổi vô định trên bầu trời...phải chăng...số mệnh con người cũng như thế...
_____________Băng Linh Hy___________
"Dĩnh Thành...Dĩnh Thành..." Bích Linh Ngư nhìn Tư Không Dĩnh Thành trầm mặt mà không khỏi lo lắng, huynh ấy đang suy nghĩ đến gì thế?
Tư Không Dĩnh Thành cười gượng "Không có...chỉ là đang nghĩ đến một người..."
"Là ai thế?" Bích Linh Ngư mỉm cười, hai tay chống cằm nhìn Tư Không Dĩnh Thành đầy mong chờ...
"là...." ánh mắt Tư Không Dĩnh Thành nhìn Bích Linh Ngư có chút mông lung, hắn không hiểu, hình bóng của cô gái có đôi mắt màu tím xinh đẹp cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn...tại sao? Là do tâm hắn vẫn còn vương vấn sao?
"Hưm...?" Bích Linh Ngư nghiêng đầu, nàng có đôi chút thắc mắc, huynh ấy nhớ đến ai mà lại quên luôn cả nàng như thế...
"...một người bạn cũ..." Tư Không Dĩnh Thành cụp mắt, tránh đi ánh mắt của Bích Linh Ngư...
Bích Linh Ngư nhẹ à một tiếng, sau đó tiếp tục uống trà thưởng hoa, người mà huynh ấy nhớ tới...chắc hẳn rất quan trọng.....
Phong Tự Chi ÂmTác giả: Băng Linh Hy (Hoa Tử Dương)Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLeng keng ... Tư Không Tình nghe thấy tiếng chuông vang bên tai, suy ngẫm một hồi chắc là mình nghe lầm rồi .... Leng keng ... Leng keng ... Leng keng ... "Ta nói này tiểu cô nương, cô còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?" Giọng nói vang lên làm Tư Không Tình đột ngột mở mắt. "Ông là ai ?" Tư Không Tình lui về sau, cảnh giác nhìn người trước mặt cất giọng hỏi. "Cô hỏi ta? Ta ... hưm... tổ tiên của cô gọi ta là "Thần Xuyên Không", bất quá ta không thích cái tên đó, cô có thể gọi ta là "Không Thần" cũng được." Thần nào đó vừa nói xong thì cất cao giọng cười. "Khụ khụ khụ....E hèm..tiểu cô nương à! Dù sao ta cũng sắp cứu cô một mạng, cô cũng nên tin tưởng ta một chút chứ hả?..." Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của tiểu cô nương kia, Không Thần liền cảm thấy có một chút chột dạ. "Cứu tôi?" "Phải! Cô không nhớ mình đã chết rồi sao?" "... Đúng là tôi đã chết rồi...." Nàng nhớ lại khoảng khắc người đàn ông đó kề sát súng vào đầu, mọi suy nghĩ trở nên trống rỗng. "Tiểu cô nương à! Mọi việc trên thế… Tư Không Dĩnh Vũ cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm "Cuộc sống vô tư vô lo...ai mà không muốn tiếp tục chứ...""Phải rồi...." có lẽ đối với tam ca...bây giờ...là quá sớm...Tư Không Tình xoay người...bước nhanh đi...Tư Không Dĩnh Vũ từng bước từng bước theo sau...trầm mặt một hồi mới cất lên một câu "Tình nhi...có thể cho ta thời gian không?""Tam ca...muội chưa bao giờ bắt buộc huynh làm những điều huynh không muốn, đúng không?" Tư Không Tình vừa đi vừa nói, nếu không phải tam ca tình nguyện...thì nàng cũng sẽ không cưỡng cầu..."Phải...Tình nhi từ trước đến nay chưa bao giờ ép buộc ta điều gì...""Bây giờ vẫn vậy...nếu huynh vẫn chưa sẵn sàng đón nhận...thì muội...sẽ không ép buộc huynh..." Tư Không Tình nhìn lên bầu trời cao vạn trượng...ánh mắt phản chiếu đám mây đang trôi nổi vô định trên bầu trời...phải chăng...số mệnh con người cũng như thế..._____________Băng Linh Hy___________"Dĩnh Thành...Dĩnh Thành..." Bích Linh Ngư nhìn Tư Không Dĩnh Thành trầm mặt mà không khỏi lo lắng, huynh ấy đang suy nghĩ đến gì thế?Tư Không Dĩnh Thành cười gượng "Không có...chỉ là đang nghĩ đến một người...""Là ai thế?" Bích Linh Ngư mỉm cười, hai tay chống cằm nhìn Tư Không Dĩnh Thành đầy mong chờ..."là...." ánh mắt Tư Không Dĩnh Thành nhìn Bích Linh Ngư có chút mông lung, hắn không hiểu, hình bóng của cô gái có đôi mắt màu tím xinh đẹp cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn...tại sao? Là do tâm hắn vẫn còn vương vấn sao?"Hưm...?" Bích Linh Ngư nghiêng đầu, nàng có đôi chút thắc mắc, huynh ấy nhớ đến ai mà lại quên luôn cả nàng như thế..."...một người bạn cũ..." Tư Không Dĩnh Thành cụp mắt, tránh đi ánh mắt của Bích Linh Ngư...Bích Linh Ngư nhẹ à một tiếng, sau đó tiếp tục uống trà thưởng hoa, người mà huynh ấy nhớ tới...chắc hẳn rất quan trọng.....