Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 24: Giá y mới của Diệp Mộ Liễu
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Làm sao vậy?”Thấy sắc mặt hắn có chút khó xử, nhất thời Diệp Mộ Liễu cảm thấy có chút không ổn.“Mộ Liễu… túi tiền của ta mất rồi.”Nhíu mày, nụ cười trên mặt Lý Ngọc nhất thời tối lại.Trong lòng Diệp Mộ Liễu cũng trầm xuống, trong đầu đột nhiên lóe sáng.“Ta biết rồi, nhất định là tên nhóc ăn xin đó!”Hai người nhìn nhau dở khóc dở cười nhưng trong lòng nặng trĩu.Vậy phải làm sao cho tốt?Tình hình như bây giờ của hai người, nếu bỏ đi tiền thì lại rơi vào đường cùng, đừng nói đến chuyện thành thân, ngay cả duy trì cuộc sống cũng cực kỳ khó khăn….“Không sao, nơi này của ta vẫn còn một ít.”Nhìn sắc mặt buồn chán của Lý Ngọc, gương mặt tuấn tú không có một chút vui vẻ. Diệp Mộ Liễu vỗ vỗ tay hắn, cười an ủi.“Xe đến núi ắt sẽ có đường, biện pháp lúc nào cũng có thể nghĩ ra được, có phải không?”“Hai vị, giá y các người có muốn hay không vậy?”Thấy vậy ông của cửa hàng tơ lụa liếc nhìn hai người một cái, lời nói không còn nhiệt tình như trước.“Nếu không cần thì đi nhanh cho, tránh ở đây làm lãng phí thời gian của ta!”“Ngươi…”Lúc này Diệp Mộ Liễu hết sức tức giận, lâm vào cảnh khó khăn.Túi tiền của nàng không nhiều, hiện tại còn bị cha mẹ đuổi ra khỏi cửa, tiền của Lý Ngọc lại bị người ta đánh cắp rồi, nếu miễn cưỡng mua giá y thì số tiền còn lại chỉ sợ không đủ cho hai người sống trong vòng một tháng.“Muốn, vì sao không muốn!”Thấy bộ dáng uất ức của nàng, trong lòng Lý Ngọc chua xót, nhíu mày lạnh lùng nhìn chưởng quầy, giọng nói trầm xuống.“Gói lại cho chúng ta.”“ Lý Ngọc, hay là thôi đi… Chúng ta… ”Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu cười cười muốn ngăn cản hành động của hắn. Dù sao, đối với tình hình hiện tại, nếu cứ khăng khăng mua giá y này, đối với bọn họ mà nói có chút khó khăn.“ Đừng lo lắng, tất cả còn có ta đây ! ”Cười cười vỗ tay nàng, ánh mắt Lý Ngọc lóe lên.“ Lại nói, nàng không muốn thành thân sao ? ”Một câu lập tức ngăn được miệng của Diệp Mộ Liễu. Bất đắc dĩ gật đầu, nàng cười vui vẻ nói :“ Được, tất cả nghe theo chàng. ”
“Làm sao vậy?”
Thấy sắc mặt hắn có chút khó xử, nhất thời Diệp Mộ Liễu cảm thấy có chút không ổn.
“Mộ Liễu… túi tiền của ta mất rồi.”
Nhíu mày, nụ cười trên mặt Lý Ngọc nhất thời tối lại.
Trong lòng Diệp Mộ Liễu cũng trầm xuống, trong đầu đột nhiên lóe sáng.
“Ta biết rồi, nhất định là tên nhóc ăn xin đó!”
Hai người nhìn nhau dở khóc dở cười nhưng trong lòng nặng trĩu.
Vậy phải làm sao cho tốt?
Tình hình như bây giờ của hai người, nếu bỏ đi tiền thì lại rơi vào đường cùng, đừng nói đến chuyện thành thân, ngay cả duy trì cuộc sống cũng cực kỳ khó khăn….
“Không sao, nơi này của ta vẫn còn một ít.”
Nhìn sắc mặt buồn chán của Lý Ngọc, gương mặt tuấn tú không có một chút vui vẻ. Diệp Mộ Liễu vỗ vỗ tay hắn, cười an ủi.
“Xe đến núi ắt sẽ có đường, biện pháp lúc nào cũng có thể nghĩ ra được, có phải không?”
“Hai vị, giá y các người có muốn hay không vậy?”
Thấy vậy ông của cửa hàng tơ lụa liếc nhìn hai người một cái, lời nói không còn nhiệt tình như trước.
“Nếu không cần thì đi nhanh cho, tránh ở đây làm lãng phí thời gian của ta!”
“Ngươi…”
Lúc này Diệp Mộ Liễu hết sức tức giận, lâm vào cảnh khó khăn.
Túi tiền của nàng không nhiều, hiện tại còn bị cha mẹ đuổi ra khỏi cửa, tiền của Lý Ngọc lại bị người ta đánh cắp rồi, nếu miễn cưỡng mua giá y thì số tiền còn lại chỉ sợ không đủ cho hai người sống trong vòng một tháng.
“Muốn, vì sao không muốn!”
Thấy bộ dáng uất ức của nàng, trong lòng Lý Ngọc chua xót, nhíu mày lạnh lùng nhìn chưởng quầy, giọng nói trầm xuống.
“Gói lại cho chúng ta.”
“ Lý Ngọc, hay là thôi đi… Chúng ta… ”
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu cười cười muốn ngăn cản hành động của hắn. Dù sao, đối với tình hình hiện tại, nếu cứ khăng khăng mua giá y này, đối với bọn họ mà nói có chút khó khăn.
“ Đừng lo lắng, tất cả còn có ta đây ! ”
Cười cười vỗ tay nàng, ánh mắt Lý Ngọc lóe lên.
“ Lại nói, nàng không muốn thành thân sao ? ”
Một câu lập tức ngăn được miệng của Diệp Mộ Liễu. Bất đắc dĩ gật đầu, nàng cười vui vẻ nói :
“ Được, tất cả nghe theo chàng. ”
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Làm sao vậy?”Thấy sắc mặt hắn có chút khó xử, nhất thời Diệp Mộ Liễu cảm thấy có chút không ổn.“Mộ Liễu… túi tiền của ta mất rồi.”Nhíu mày, nụ cười trên mặt Lý Ngọc nhất thời tối lại.Trong lòng Diệp Mộ Liễu cũng trầm xuống, trong đầu đột nhiên lóe sáng.“Ta biết rồi, nhất định là tên nhóc ăn xin đó!”Hai người nhìn nhau dở khóc dở cười nhưng trong lòng nặng trĩu.Vậy phải làm sao cho tốt?Tình hình như bây giờ của hai người, nếu bỏ đi tiền thì lại rơi vào đường cùng, đừng nói đến chuyện thành thân, ngay cả duy trì cuộc sống cũng cực kỳ khó khăn….“Không sao, nơi này của ta vẫn còn một ít.”Nhìn sắc mặt buồn chán của Lý Ngọc, gương mặt tuấn tú không có một chút vui vẻ. Diệp Mộ Liễu vỗ vỗ tay hắn, cười an ủi.“Xe đến núi ắt sẽ có đường, biện pháp lúc nào cũng có thể nghĩ ra được, có phải không?”“Hai vị, giá y các người có muốn hay không vậy?”Thấy vậy ông của cửa hàng tơ lụa liếc nhìn hai người một cái, lời nói không còn nhiệt tình như trước.“Nếu không cần thì đi nhanh cho, tránh ở đây làm lãng phí thời gian của ta!”“Ngươi…”Lúc này Diệp Mộ Liễu hết sức tức giận, lâm vào cảnh khó khăn.Túi tiền của nàng không nhiều, hiện tại còn bị cha mẹ đuổi ra khỏi cửa, tiền của Lý Ngọc lại bị người ta đánh cắp rồi, nếu miễn cưỡng mua giá y thì số tiền còn lại chỉ sợ không đủ cho hai người sống trong vòng một tháng.“Muốn, vì sao không muốn!”Thấy bộ dáng uất ức của nàng, trong lòng Lý Ngọc chua xót, nhíu mày lạnh lùng nhìn chưởng quầy, giọng nói trầm xuống.“Gói lại cho chúng ta.”“ Lý Ngọc, hay là thôi đi… Chúng ta… ”Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu cười cười muốn ngăn cản hành động của hắn. Dù sao, đối với tình hình hiện tại, nếu cứ khăng khăng mua giá y này, đối với bọn họ mà nói có chút khó khăn.“ Đừng lo lắng, tất cả còn có ta đây ! ”Cười cười vỗ tay nàng, ánh mắt Lý Ngọc lóe lên.“ Lại nói, nàng không muốn thành thân sao ? ”Một câu lập tức ngăn được miệng của Diệp Mộ Liễu. Bất đắc dĩ gật đầu, nàng cười vui vẻ nói :“ Được, tất cả nghe theo chàng. ”