Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 37: Nàng không thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Còn chưa đủ?”Nghe vậy, giọng nói của Lý Ngọc cao hơn ba phần, vòng cung nơi khóe môi cũng căng lên.“Đúng, chưa đủ.”Gật gật đầu, Thái hậu để chèn trà trong tay xuống, động tác tao nhã mà cao quý.“Thiên nhi, con luôn thông minh hơn người, làm sao nói đến tình yêu, lại rối rắm, luống cuống tinh thần như vậy? Đây không phải là dấu hiệu tốt đâu…”Nói tới đây, Thái hậu giọng điệu mềm đi, lời nói ẩn ý:“Mẫu hậu biết, Diệp Mộ Liễu là cô gái tốt, thiện lương, hồn nhiên, lại cực kì yêu con, nhưng không có nghĩa nàng là lựa chọn tốt cho mẫu nghi thiên hạ.”“Ngày ấy trên đường cái con cũng thấy, nàng quá mức thiện lương, lại không thông minh đưa đẩy. Nói thật, Thiên nhi, trong lòng con có phải cũng hiểu rõ hay không? Cô gái như Diệp Mộ Liễu không thích hợp sống trong hậu cung.”Nói xong, Thái hậu lườm Lý Ngọc một cái, thấy sắc mặt hắn thay đổi, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, ẩn ản một chút do dự.Thái hậu mím môi cười, biết mình nói đúng nhược điểm của Lý Ngọc, nhưng không vội thừa thắng mà xông lên, chỉ rũ mắt thản nhiên nói.“Lúc trước con muốn lập Diệp Mộ Liễu làm Hoàng hậu, ta không đồng ý. Nếu không phải nhìn mối tình thắm thiết của con với nàng, lại xem ba năm trước nàng cứu con một lần, ta tuyệt đối sẽ không cho các người cơ hội lần này.”“Tuy mẫu hậu là con gái, nhưng là nữ trung hào kiệt, từ trước tới nay nhất ngôn cửu đỉnh, lần trước người đã đồng ý cho chúng ta cơ hội, không phải sẽ lật lọng đấy chứ ? ”Lý Ngọc híp mắt, nụ cười đầy mệt mỏi, nhưng trong giọng nói lại có sự kiên định.“Đương nhiên, con đã lấy được cam kết của mẫu hậu, làm sao mẫu hậu lại thất tín với con?”Gương mặt tinh xảo của Thái hậu quét xuống nụ cười như hoa lêlay động trong gió, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngọc càng thêm mấy phần nghiền ngẫm.“Nhưng mà Thiên nhi, thật sự con không thay đổi chủ ý sao? Mẫu hậu cảm thấy được Diệp Mộ Liễu không thích hợp ở trong thâm cung, chịu cảnh ngươi lừa ta gat, sống cuộc sống lục đục. Nhất là con còn muốn nàng đảm nhiệm trọng trách mãu nghi thiệt hạ, con xác định nàng có thể gánh vác được sao?”Lời tác giả:Mọi người có cảm thấy Lý Ngọc nên chịu ngược? Được, ta nhất định sẽ hung hăng ngược hắn.Lời editor: Bả ngược Lý Ngọc được rồi, cơ mà đừng ngược Mộ Liễu, ta sẽ đau lòng lắm đây.
“Còn chưa đủ?”
Nghe vậy, giọng nói của Lý Ngọc cao hơn ba phần, vòng cung nơi khóe môi cũng căng lên.
“Đúng, chưa đủ.”
Gật gật đầu, Thái hậu để chèn trà trong tay xuống, động tác tao nhã mà cao quý.
“Thiên nhi, con luôn thông minh hơn người, làm sao nói đến tình yêu, lại rối rắm, luống cuống tinh thần như vậy? Đây không phải là dấu hiệu tốt đâu…”
Nói tới đây, Thái hậu giọng điệu mềm đi, lời nói ẩn ý:
“Mẫu hậu biết, Diệp Mộ Liễu là cô gái tốt, thiện lương, hồn nhiên, lại cực kì yêu con, nhưng không có nghĩa nàng là lựa chọn tốt cho mẫu nghi thiên hạ.”
“Ngày ấy trên đường cái con cũng thấy, nàng quá mức thiện lương, lại không thông minh đưa đẩy. Nói thật, Thiên nhi, trong lòng con có phải cũng hiểu rõ hay không? Cô gái như Diệp Mộ Liễu không thích hợp sống trong hậu cung.”
Nói xong, Thái hậu lườm Lý Ngọc một cái, thấy sắc mặt hắn thay đổi, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, ẩn ản một chút do dự.
Thái hậu mím môi cười, biết mình nói đúng nhược điểm của Lý Ngọc, nhưng không vội thừa thắng mà xông lên, chỉ rũ mắt thản nhiên nói.
“Lúc trước con muốn lập Diệp Mộ Liễu làm Hoàng hậu, ta không đồng ý. Nếu không phải nhìn mối tình thắm thiết của con với nàng, lại xem ba năm trước nàng cứu con một lần, ta tuyệt đối sẽ không cho các người cơ hội lần này.”
“Tuy mẫu hậu là con gái, nhưng là nữ trung hào kiệt, từ trước tới nay nhất ngôn cửu đỉnh, lần trước người đã đồng ý cho chúng ta cơ hội, không phải sẽ lật lọng đấy chứ ? ”
Lý Ngọc híp mắt, nụ cười đầy mệt mỏi, nhưng trong giọng nói lại có sự kiên định.
“Đương nhiên, con đã lấy được cam kết của mẫu hậu, làm sao mẫu hậu lại thất tín với con?”
Gương mặt tinh xảo của Thái hậu quét xuống nụ cười như hoa lêlay động trong gió, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngọc càng thêm mấy phần nghiền ngẫm.
“Nhưng mà Thiên nhi, thật sự con không thay đổi chủ ý sao? Mẫu hậu cảm thấy được Diệp Mộ Liễu không thích hợp ở trong thâm cung, chịu cảnh ngươi lừa ta gat, sống cuộc sống lục đục. Nhất là con còn muốn nàng đảm nhiệm trọng trách mãu nghi thiệt hạ, con xác định nàng có thể gánh vác được sao?”
Lời tác giả:
Mọi người có cảm thấy Lý Ngọc nên chịu ngược? Được, ta nhất định sẽ hung hăng ngược hắn.
Lời editor: Bả ngược Lý Ngọc được rồi, cơ mà đừng ngược Mộ Liễu, ta sẽ đau lòng lắm đây.
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Còn chưa đủ?”Nghe vậy, giọng nói của Lý Ngọc cao hơn ba phần, vòng cung nơi khóe môi cũng căng lên.“Đúng, chưa đủ.”Gật gật đầu, Thái hậu để chèn trà trong tay xuống, động tác tao nhã mà cao quý.“Thiên nhi, con luôn thông minh hơn người, làm sao nói đến tình yêu, lại rối rắm, luống cuống tinh thần như vậy? Đây không phải là dấu hiệu tốt đâu…”Nói tới đây, Thái hậu giọng điệu mềm đi, lời nói ẩn ý:“Mẫu hậu biết, Diệp Mộ Liễu là cô gái tốt, thiện lương, hồn nhiên, lại cực kì yêu con, nhưng không có nghĩa nàng là lựa chọn tốt cho mẫu nghi thiên hạ.”“Ngày ấy trên đường cái con cũng thấy, nàng quá mức thiện lương, lại không thông minh đưa đẩy. Nói thật, Thiên nhi, trong lòng con có phải cũng hiểu rõ hay không? Cô gái như Diệp Mộ Liễu không thích hợp sống trong hậu cung.”Nói xong, Thái hậu lườm Lý Ngọc một cái, thấy sắc mặt hắn thay đổi, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, ẩn ản một chút do dự.Thái hậu mím môi cười, biết mình nói đúng nhược điểm của Lý Ngọc, nhưng không vội thừa thắng mà xông lên, chỉ rũ mắt thản nhiên nói.“Lúc trước con muốn lập Diệp Mộ Liễu làm Hoàng hậu, ta không đồng ý. Nếu không phải nhìn mối tình thắm thiết của con với nàng, lại xem ba năm trước nàng cứu con một lần, ta tuyệt đối sẽ không cho các người cơ hội lần này.”“Tuy mẫu hậu là con gái, nhưng là nữ trung hào kiệt, từ trước tới nay nhất ngôn cửu đỉnh, lần trước người đã đồng ý cho chúng ta cơ hội, không phải sẽ lật lọng đấy chứ ? ”Lý Ngọc híp mắt, nụ cười đầy mệt mỏi, nhưng trong giọng nói lại có sự kiên định.“Đương nhiên, con đã lấy được cam kết của mẫu hậu, làm sao mẫu hậu lại thất tín với con?”Gương mặt tinh xảo của Thái hậu quét xuống nụ cười như hoa lêlay động trong gió, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngọc càng thêm mấy phần nghiền ngẫm.“Nhưng mà Thiên nhi, thật sự con không thay đổi chủ ý sao? Mẫu hậu cảm thấy được Diệp Mộ Liễu không thích hợp ở trong thâm cung, chịu cảnh ngươi lừa ta gat, sống cuộc sống lục đục. Nhất là con còn muốn nàng đảm nhiệm trọng trách mãu nghi thiệt hạ, con xác định nàng có thể gánh vác được sao?”Lời tác giả:Mọi người có cảm thấy Lý Ngọc nên chịu ngược? Được, ta nhất định sẽ hung hăng ngược hắn.Lời editor: Bả ngược Lý Ngọc được rồi, cơ mà đừng ngược Mộ Liễu, ta sẽ đau lòng lắm đây.