Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 45: Ta có tội gì

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Lời nói của Du đại nhân sai rồi, dân nữ luôn luôn tuân theo pháp luật, cha dân nữ ai cũng biết là quan thanh liêm ở huyện Thanh giang, chúng ta làm sao có thể coi rẻ hoàng quyền, bị coi là phạm pháp đây?”“Sao… phải vậy không?”Du Bạch nhún vai, cười không cho là đúng.“Một khi đã như vậy, vì sao Diệp tiểu thư là được Hoàng thượng khâm điểm cho ứng cử ngôi vị Hoàng hậu lại cự tuyệt không theo, cự tuyệt không làm phi?”“Du đại nhân, ta hỏi ngươi, có phải Hoàng thượng khâm ddiemr hay không, ta nhất định phải thực hiện sao? Nếu khoong thực hiện, ta sẽ phạm tội khi quân?”“Này… Đó là đương nhiên, nhưng cũng có tình huống ngoại lệ.”Cười cười sờ sờ chóp mũi, đằng sau nụ cười vô lại che dấu sự hứng thú.“Nếu trước khi Diệp tiểu thư được Hoàng thượng khâm điểm đã có hôn ước, thì mọi chuyện lại khác.”“Nếu vậy, ta có tội gì?”Nhếch môi cười cười, Diệp Mộ Liễu lạnh lùng nhíu mày hỏi.“ Khắp thiên hạ dân chúng đều nói, Hoàng thượng là minh quân, là vị hoàng đế nhân từ, không phải vị hoàng đế nhân từ, sáng suốt này hiện tại lại làm hôn quân cướp đoạt thê tử của dân chúng ? ”“ Sao… Thì ra Diệp tiểu thư đã thành thân rồi hả ? Như thế nào mà ta không nghe Diệp đại nhân nhắc tới ? ”Nghe vậy, khóe môi Du Bạch càng nhếch lên, nhưng bên trong đáy mắt lại quét xuống sự rung động mãnh liêt.Cô gái này, quả nhiên dám làm dám chịu, có tình có nghĩa. So với đám nữ tử trong cung ngươi lừa ta gạt thì sảng khoái hơn nhiều. Khó trách Hoàng thượng sẽ đ*ng t*nh với nàng.“Các ngươi không biết phân biệt trắng đen, chưa gì đã bắt người, ngay cả cơ hội kêu oan của chúng ta cũng không cho, làm cho chúng ta có thể tự mình biện bạch?”Không biết cha đã nói gì, nói được bao nhiêu, nhưng Diệp Mộ Liễu chắc chắn chuyện đột nhiên phát sinh, tính tình cha luôn cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để lộ đằng chuôi, để cho bọn họ có thể nắm lấy.Mà giờ phút này, muốn cứu cha mẹ chỉ có hai con đường.Hoặc là nàng tiến cung làm phi.Hoặc nàng phải chứng minh mình trong sạch, vô tội.Điều thứ nhất, hiển nhiên nàng không muốn.Nếu muốn nàng sẽ phải bỏ lại Lý Ngọc, mà gả cho tên “Hoàng đế háo sắc”, nàng thà chết cũng không theo. Huống chi, hiện tại nàng đã không còn hoàn bích…

“Lời nói của Du đại nhân sai rồi, dân nữ luôn luôn tuân theo pháp luật, cha dân nữ ai cũng biết là quan thanh liêm ở huyện Thanh giang, chúng ta làm sao có thể coi rẻ hoàng quyền, bị coi là phạm pháp đây?”

“Sao… phải vậy không?”

Du Bạch nhún vai, cười không cho là đúng.

“Một khi đã như vậy, vì sao Diệp tiểu thư là được Hoàng thượng khâm điểm cho ứng cử ngôi vị Hoàng hậu lại cự tuyệt không theo, cự tuyệt không làm phi?”

“Du đại nhân, ta hỏi ngươi, có phải Hoàng thượng khâm ddiemr hay không, ta nhất định phải thực hiện sao? Nếu khoong thực hiện, ta sẽ phạm tội khi quân?”

“Này… Đó là đương nhiên, nhưng cũng có tình huống ngoại lệ.”

Cười cười sờ sờ chóp mũi, đằng sau nụ cười vô lại che dấu sự hứng thú.

“Nếu trước khi Diệp tiểu thư được Hoàng thượng khâm điểm đã có hôn ước, thì mọi chuyện lại khác.”

“Nếu vậy, ta có tội gì?”

Nhếch môi cười cười, Diệp Mộ Liễu lạnh lùng nhíu mày hỏi.

“ Khắp thiên hạ dân chúng đều nói, Hoàng thượng là minh quân, là vị hoàng đế nhân từ, không phải vị hoàng đế nhân từ, sáng suốt này hiện tại lại làm hôn quân cướp đoạt thê tử của dân chúng ? ”

“ Sao… Thì ra Diệp tiểu thư đã thành thân rồi hả ? Như thế nào mà ta không nghe Diệp đại nhân nhắc tới ? ”

Nghe vậy, khóe môi Du Bạch càng nhếch lên, nhưng bên trong đáy mắt lại quét xuống sự rung động mãnh liêt.

Cô gái này, quả nhiên dám làm dám chịu, có tình có nghĩa. So với đám nữ tử trong cung ngươi lừa ta gạt thì sảng khoái hơn nhiều. Khó trách Hoàng thượng sẽ đ*ng t*nh với nàng.

“Các ngươi không biết phân biệt trắng đen, chưa gì đã bắt người, ngay cả cơ hội kêu oan của chúng ta cũng không cho, làm cho chúng ta có thể tự mình biện bạch?”

Không biết cha đã nói gì, nói được bao nhiêu, nhưng Diệp Mộ Liễu chắc chắn chuyện đột nhiên phát sinh, tính tình cha luôn cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để lộ đằng chuôi, để cho bọn họ có thể nắm lấy.

Mà giờ phút này, muốn cứu cha mẹ chỉ có hai con đường.

Hoặc là nàng tiến cung làm phi.

Hoặc nàng phải chứng minh mình trong sạch, vô tội.

Điều thứ nhất, hiển nhiên nàng không muốn.

Nếu muốn nàng sẽ phải bỏ lại Lý Ngọc, mà gả cho tên “Hoàng đế háo sắc”, nàng thà chết cũng không theo. Huống chi, hiện tại nàng đã không còn hoàn bích…

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Lời nói của Du đại nhân sai rồi, dân nữ luôn luôn tuân theo pháp luật, cha dân nữ ai cũng biết là quan thanh liêm ở huyện Thanh giang, chúng ta làm sao có thể coi rẻ hoàng quyền, bị coi là phạm pháp đây?”“Sao… phải vậy không?”Du Bạch nhún vai, cười không cho là đúng.“Một khi đã như vậy, vì sao Diệp tiểu thư là được Hoàng thượng khâm điểm cho ứng cử ngôi vị Hoàng hậu lại cự tuyệt không theo, cự tuyệt không làm phi?”“Du đại nhân, ta hỏi ngươi, có phải Hoàng thượng khâm ddiemr hay không, ta nhất định phải thực hiện sao? Nếu khoong thực hiện, ta sẽ phạm tội khi quân?”“Này… Đó là đương nhiên, nhưng cũng có tình huống ngoại lệ.”Cười cười sờ sờ chóp mũi, đằng sau nụ cười vô lại che dấu sự hứng thú.“Nếu trước khi Diệp tiểu thư được Hoàng thượng khâm điểm đã có hôn ước, thì mọi chuyện lại khác.”“Nếu vậy, ta có tội gì?”Nhếch môi cười cười, Diệp Mộ Liễu lạnh lùng nhíu mày hỏi.“ Khắp thiên hạ dân chúng đều nói, Hoàng thượng là minh quân, là vị hoàng đế nhân từ, không phải vị hoàng đế nhân từ, sáng suốt này hiện tại lại làm hôn quân cướp đoạt thê tử của dân chúng ? ”“ Sao… Thì ra Diệp tiểu thư đã thành thân rồi hả ? Như thế nào mà ta không nghe Diệp đại nhân nhắc tới ? ”Nghe vậy, khóe môi Du Bạch càng nhếch lên, nhưng bên trong đáy mắt lại quét xuống sự rung động mãnh liêt.Cô gái này, quả nhiên dám làm dám chịu, có tình có nghĩa. So với đám nữ tử trong cung ngươi lừa ta gạt thì sảng khoái hơn nhiều. Khó trách Hoàng thượng sẽ đ*ng t*nh với nàng.“Các ngươi không biết phân biệt trắng đen, chưa gì đã bắt người, ngay cả cơ hội kêu oan của chúng ta cũng không cho, làm cho chúng ta có thể tự mình biện bạch?”Không biết cha đã nói gì, nói được bao nhiêu, nhưng Diệp Mộ Liễu chắc chắn chuyện đột nhiên phát sinh, tính tình cha luôn cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để lộ đằng chuôi, để cho bọn họ có thể nắm lấy.Mà giờ phút này, muốn cứu cha mẹ chỉ có hai con đường.Hoặc là nàng tiến cung làm phi.Hoặc nàng phải chứng minh mình trong sạch, vô tội.Điều thứ nhất, hiển nhiên nàng không muốn.Nếu muốn nàng sẽ phải bỏ lại Lý Ngọc, mà gả cho tên “Hoàng đế háo sắc”, nàng thà chết cũng không theo. Huống chi, hiện tại nàng đã không còn hoàn bích…

Chương 45: Ta có tội gì