Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 50: Diệp Mộ Liễu mua thạch tín

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Gió rất nhẹ, bầu trời cực kì xanh. Nam tử toàn thân áo xanh có vài phần cô đơn. Rũ mắt, lườm nam tử áo đen bên cạnh, trầm giọng hỏi:“Nàng đã trở về sao?”Nam tử áo đen khom người, cung kính đáp:“Bẩm Hoàng thượng, Mộ Liễu cô nương mua rất nhiều đồ ăn, lại đến tiệm thuốc một chuyến, hiện tại đã trở về.”“Sao? Nàng đi tiệm thuốc làm gì?”Nam tử áo đen cao giọng hơn, đáy mắt Lý Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc.“Thuộc hạ phái người đến hỏi, Mộ Liễu cô nương mua thạch tín.”“Thạch tín? Nàng mua thạch tín làm cái gì?”Sắc mặt Lý Ngọc đột nhiên biến đổi, trái tim đập đột nhiên đập lỡ một nhịp.Cô gái ngốc này, không phải nghĩ quẩn trong lòng làm việc gì ngốc chứ?Nhưng mà, hắn hiểu tính tình của nàng, không giống người sẽ làm ra chuyện như vạy.“Hoặc là, nàng muốn chết cùng Hoàng thượng, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm!”Khóe môi quét xuống nụ cười trêu chọc, Du Bạch cười trêu đùa nói.Hung hăng trừng mắt Du Bạch một cái, Lý Bạch trầm giọng nói:“Trẫm chết nhất định sẽ kéo người làm đệm lưng.”“Vậy không được rồi, đấy chẳng phải sẽ tử tự thật sao, biến thành chết vì tình rồi sao?”Nhìn vai, Du Bạch không sợ chết nói:“Nếu truyền ra, Hoàng thượng và thần tử Đông Thương quốc chúng ta tranh giành một cô gái, tranh giành tình nhân tương tàn mà chết. Hoàng thượng người đoán xem, đám thần dân quốc gia khác có thể cười đến rụng răng hay không?”“Du Bạch, xem ra ngươi thật sự rảnh rỗi. Trẫm nhớ rõ biến quan vẫn còn thiếu một tường quân bảo vệ thành, không bằng phái ngươi đến đó như thế nào?”Lạnh lùng liếc hắn một cái, đáy mắt Lý Ngọc lóe sáng.“Đừng, Hoàng thượng. Vi thần trung thành, tận tụy vì Hoàng thượng, tình nguyện ở lại bên cạnh Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng.”Sắc mặt không hề thay đổi, Du Bạch cười đến cực kì vô tội.“Hơn nữa ở biên quan hoang vu, không phải Hoàng thượng không để ý đến giao tình nhiều năm của chúng ta mà nhẫn tâm đối đãi như vậy với vi thần sao?”“Trẫm thấy, có mà ngươi không nỡ rời xa kinh thành phồn hoa giàu có đúng không?”Liếc mắt nhìn hắn một cái, đáy mắt Lý Ngọc ẩn ẩn sự lo lắng.“Nhưng mà Du Bạch, ngươi nói rốt cuộc nàng muốn làm gì?”“Chuyện này không đơn giản.”Liếc mắt thâm ý nhìn Lý Ngọc một cái, Du Bạch thu lại nụ cười, rũ mắt nói.“Không lẽ Hoàng thượng đã quên, cho dù nàng vào kinh cũng sẽ phạm tội khi quân sao?”

Gió rất nhẹ, bầu trời cực kì xanh. Nam tử toàn thân áo xanh có vài phần cô đơn. Rũ mắt, lườm nam tử áo đen bên cạnh, trầm giọng hỏi:

“Nàng đã trở về sao?”

Nam tử áo đen khom người, cung kính đáp:

“Bẩm Hoàng thượng, Mộ Liễu cô nương mua rất nhiều đồ ăn, lại đến tiệm thuốc một chuyến, hiện tại đã trở về.”

“Sao? Nàng đi tiệm thuốc làm gì?”

Nam tử áo đen cao giọng hơn, đáy mắt Lý Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Thuộc hạ phái người đến hỏi, Mộ Liễu cô nương mua thạch tín.”

“Thạch tín? Nàng mua thạch tín làm cái gì?”

Sắc mặt Lý Ngọc đột nhiên biến đổi, trái tim đập đột nhiên đập lỡ một nhịp.

Cô gái ngốc này, không phải nghĩ quẩn trong lòng làm việc gì ngốc chứ?

Nhưng mà, hắn hiểu tính tình của nàng, không giống người sẽ làm ra chuyện như vạy.

“Hoặc là, nàng muốn chết cùng Hoàng thượng, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm!”

Khóe môi quét xuống nụ cười trêu chọc, Du Bạch cười trêu đùa nói.

Hung hăng trừng mắt Du Bạch một cái, Lý Bạch trầm giọng nói:

“Trẫm chết nhất định sẽ kéo người làm đệm lưng.”

“Vậy không được rồi, đấy chẳng phải sẽ tử tự thật sao, biến thành chết vì tình rồi sao?”

Nhìn vai, Du Bạch không sợ chết nói:

“Nếu truyền ra, Hoàng thượng và thần tử Đông Thương quốc chúng ta tranh giành một cô gái, tranh giành tình nhân tương tàn mà chết. Hoàng thượng người đoán xem, đám thần dân quốc gia khác có thể cười đến rụng răng hay không?”

“Du Bạch, xem ra ngươi thật sự rảnh rỗi. Trẫm nhớ rõ biến quan vẫn còn thiếu một tường quân bảo vệ thành, không bằng phái ngươi đến đó như thế nào?”

Lạnh lùng liếc hắn một cái, đáy mắt Lý Ngọc lóe sáng.

“Đừng, Hoàng thượng. Vi thần trung thành, tận tụy vì Hoàng thượng, tình nguyện ở lại bên cạnh Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng.”

Sắc mặt không hề thay đổi, Du Bạch cười đến cực kì vô tội.

“Hơn nữa ở biên quan hoang vu, không phải Hoàng thượng không để ý đến giao tình nhiều năm của chúng ta mà nhẫn tâm đối đãi như vậy với vi thần sao?”

“Trẫm thấy, có mà ngươi không nỡ rời xa kinh thành phồn hoa giàu có đúng không?”

Liếc mắt nhìn hắn một cái, đáy mắt Lý Ngọc ẩn ẩn sự lo lắng.

“Nhưng mà Du Bạch, ngươi nói rốt cuộc nàng muốn làm gì?”

“Chuyện này không đơn giản.”

Liếc mắt thâm ý nhìn Lý Ngọc một cái, Du Bạch thu lại nụ cười, rũ mắt nói.

“Không lẽ Hoàng thượng đã quên, cho dù nàng vào kinh cũng sẽ phạm tội khi quân sao?”

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Gió rất nhẹ, bầu trời cực kì xanh. Nam tử toàn thân áo xanh có vài phần cô đơn. Rũ mắt, lườm nam tử áo đen bên cạnh, trầm giọng hỏi:“Nàng đã trở về sao?”Nam tử áo đen khom người, cung kính đáp:“Bẩm Hoàng thượng, Mộ Liễu cô nương mua rất nhiều đồ ăn, lại đến tiệm thuốc một chuyến, hiện tại đã trở về.”“Sao? Nàng đi tiệm thuốc làm gì?”Nam tử áo đen cao giọng hơn, đáy mắt Lý Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc.“Thuộc hạ phái người đến hỏi, Mộ Liễu cô nương mua thạch tín.”“Thạch tín? Nàng mua thạch tín làm cái gì?”Sắc mặt Lý Ngọc đột nhiên biến đổi, trái tim đập đột nhiên đập lỡ một nhịp.Cô gái ngốc này, không phải nghĩ quẩn trong lòng làm việc gì ngốc chứ?Nhưng mà, hắn hiểu tính tình của nàng, không giống người sẽ làm ra chuyện như vạy.“Hoặc là, nàng muốn chết cùng Hoàng thượng, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm!”Khóe môi quét xuống nụ cười trêu chọc, Du Bạch cười trêu đùa nói.Hung hăng trừng mắt Du Bạch một cái, Lý Bạch trầm giọng nói:“Trẫm chết nhất định sẽ kéo người làm đệm lưng.”“Vậy không được rồi, đấy chẳng phải sẽ tử tự thật sao, biến thành chết vì tình rồi sao?”Nhìn vai, Du Bạch không sợ chết nói:“Nếu truyền ra, Hoàng thượng và thần tử Đông Thương quốc chúng ta tranh giành một cô gái, tranh giành tình nhân tương tàn mà chết. Hoàng thượng người đoán xem, đám thần dân quốc gia khác có thể cười đến rụng răng hay không?”“Du Bạch, xem ra ngươi thật sự rảnh rỗi. Trẫm nhớ rõ biến quan vẫn còn thiếu một tường quân bảo vệ thành, không bằng phái ngươi đến đó như thế nào?”Lạnh lùng liếc hắn một cái, đáy mắt Lý Ngọc lóe sáng.“Đừng, Hoàng thượng. Vi thần trung thành, tận tụy vì Hoàng thượng, tình nguyện ở lại bên cạnh Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng.”Sắc mặt không hề thay đổi, Du Bạch cười đến cực kì vô tội.“Hơn nữa ở biên quan hoang vu, không phải Hoàng thượng không để ý đến giao tình nhiều năm của chúng ta mà nhẫn tâm đối đãi như vậy với vi thần sao?”“Trẫm thấy, có mà ngươi không nỡ rời xa kinh thành phồn hoa giàu có đúng không?”Liếc mắt nhìn hắn một cái, đáy mắt Lý Ngọc ẩn ẩn sự lo lắng.“Nhưng mà Du Bạch, ngươi nói rốt cuộc nàng muốn làm gì?”“Chuyện này không đơn giản.”Liếc mắt thâm ý nhìn Lý Ngọc một cái, Du Bạch thu lại nụ cười, rũ mắt nói.“Không lẽ Hoàng thượng đã quên, cho dù nàng vào kinh cũng sẽ phạm tội khi quân sao?”

Chương 50: Diệp Mộ Liễu mua thạch tín