Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 54: Ta sẽ không nghèo khó cả đời
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Liễu Nhi, ta sẽ cố gắng. Ta sẽ cố gắng hết sức để cho nàng hạnh phúc. Ta biết, hiện tại, ta rất nghèo, nhưng mà ta sẽ không nghèo khó cả đời, đúng hay không ? ”Đáy mắt hiện lên ánh sáng phức tạp, Lý Ngọc rũ mắt nói cực kì khẩn thiết, nhưng trong lòng lại hoàn toàn xoắn xuýt. ”Hắn vừa hy vọng nàng là cô gái trọng tình trọng nghĩa, có tính có hiếu.Về phương diện khác, hứn không hy vọng nàng buông tha tình cảm giữa bọn họ.Trong lòng Lý Ngọc tự giễu, xem ra, mọi người đều là động vật phức tạp, lòng tham không đáy, không biết thỏa mãn (tác giả nói hộ lòng ta.)“ Cho nên, Liễu Nhi, nàng chờ ta, chờ ta có năng lực làm cho nàng hạnh phúc, được không ? ”“Từ từ đã, Lý Ngọc…”Nếu lời này hắn nói ngày hôm trước, nàng sẽ vui vẻ muốn chết.Nhưng giờ phút này, những lời này lọt vào lỗ tai nàng lại như thanh đao cùn cắt sâu trái tim nàng, tuy không đủ sắc nhưng từ từ nơi sâu nhất trong lòng, mở ra sự đau đớn, ảm đạm.Lý Ngọc, chung quy giữa chúng ta là hữu duyên vô phân, tình thâm duyên cạn. Nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta sẽ lại có duyên nhiều hơn, nhiều hơn một chút.Nhiều đến mức ta có thể cùng chàng một đời một kiếp…“Hiện tại nói những lời này đã muộn rồi!”“Liễu Nhi, có phải nàng vì chuyện của Diệp lão gia và Diệp phu nhân? Nếu như vậy, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác…”Ánh mắt Lý Ngọc không hề chớp chớp nhìn Diệp Mộ Liễu giống như muốn từ biểu hiện của nàng, nhìn ra chút gì đó.Diệp Mộ Liễu biết, giờ phút này nhất định không thể biểu hiện điều gì khác thường, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, nói không chừng còn có thể liên lụy tới hắn.Cho nên, kín đáo hít một hơi thật sâu, áp chế sự bi thương trong lòng..Nàng ngẩng đầu cười, nụ cười nhạt như khói, mềm như trăng, đẹp đến kinh người, nhưng lại che giấu mấy phần thống khổ.“Chàng có biết không Lý Ngọc, không sai, cha mẹ ta bị nhốt vào đại lao nha huyện, mà ta hôm nay đi gặp bọn họ, thấy hai người đều khỏe mạnh. Hơn nữa cha mẹ ta bị bắt giam, đối với chuyện này không có quan hệ.”Ép chính mình phải ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lý Ngọc, nụ cười của Diệp Mộ Liễu không có một tỳ vết nào. Nhưng mà Lý Ngọc lại phát hiện, tiêu cự trong ánh mắt của nàng không dừng ở người hắn.Liễu Nhi, thật sự nàng không thích hợp nói dối..Thậm chí nàng còn không dám nhìn ra một chút nào.
“Liễu Nhi, ta sẽ cố gắng. Ta sẽ cố gắng hết sức để cho nàng hạnh phúc. Ta biết, hiện tại, ta rất nghèo, nhưng mà ta sẽ không nghèo khó cả đời, đúng hay không ? ”
Đáy mắt hiện lên ánh sáng phức tạp, Lý Ngọc rũ mắt nói cực kì khẩn thiết, nhưng trong lòng lại hoàn toàn xoắn xuýt. ”
Hắn vừa hy vọng nàng là cô gái trọng tình trọng nghĩa, có tính có hiếu.
Về phương diện khác, hứn không hy vọng nàng buông tha tình cảm giữa bọn họ.
Trong lòng Lý Ngọc tự giễu, xem ra, mọi người đều là động vật phức tạp, lòng tham không đáy, không biết thỏa mãn (tác giả nói hộ lòng ta.)
“ Cho nên, Liễu Nhi, nàng chờ ta, chờ ta có năng lực làm cho nàng hạnh phúc, được không ? ”
“Từ từ đã, Lý Ngọc…”
Nếu lời này hắn nói ngày hôm trước, nàng sẽ vui vẻ muốn chết.
Nhưng giờ phút này, những lời này lọt vào lỗ tai nàng lại như thanh đao cùn cắt sâu trái tim nàng, tuy không đủ sắc nhưng từ từ nơi sâu nhất trong lòng, mở ra sự đau đớn, ảm đạm.
Lý Ngọc, chung quy giữa chúng ta là hữu duyên vô phân, tình thâm duyên cạn. Nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta sẽ lại có duyên nhiều hơn, nhiều hơn một chút.
Nhiều đến mức ta có thể cùng chàng một đời một kiếp…
“Hiện tại nói những lời này đã muộn rồi!”
“Liễu Nhi, có phải nàng vì chuyện của Diệp lão gia và Diệp phu nhân? Nếu như vậy, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác…”
Ánh mắt Lý Ngọc không hề chớp chớp nhìn Diệp Mộ Liễu giống như muốn từ biểu hiện của nàng, nhìn ra chút gì đó.
Diệp Mộ Liễu biết, giờ phút này nhất định không thể biểu hiện điều gì khác thường, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, nói không chừng còn có thể liên lụy tới hắn.
Cho nên, kín đáo hít một hơi thật sâu, áp chế sự bi thương trong lòng..
Nàng ngẩng đầu cười, nụ cười nhạt như khói, mềm như trăng, đẹp đến kinh người, nhưng lại che giấu mấy phần thống khổ.
“Chàng có biết không Lý Ngọc, không sai, cha mẹ ta bị nhốt vào đại lao nha huyện, mà ta hôm nay đi gặp bọn họ, thấy hai người đều khỏe mạnh. Hơn nữa cha mẹ ta bị bắt giam, đối với chuyện này không có quan hệ.”
Ép chính mình phải ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lý Ngọc, nụ cười của Diệp Mộ Liễu không có một tỳ vết nào. Nhưng mà Lý Ngọc lại phát hiện, tiêu cự trong ánh mắt của nàng không dừng ở người hắn.
Liễu Nhi, thật sự nàng không thích hợp nói dối.
.
Thậm chí nàng còn không dám nhìn ra một chút nào.
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… “Liễu Nhi, ta sẽ cố gắng. Ta sẽ cố gắng hết sức để cho nàng hạnh phúc. Ta biết, hiện tại, ta rất nghèo, nhưng mà ta sẽ không nghèo khó cả đời, đúng hay không ? ”Đáy mắt hiện lên ánh sáng phức tạp, Lý Ngọc rũ mắt nói cực kì khẩn thiết, nhưng trong lòng lại hoàn toàn xoắn xuýt. ”Hắn vừa hy vọng nàng là cô gái trọng tình trọng nghĩa, có tính có hiếu.Về phương diện khác, hứn không hy vọng nàng buông tha tình cảm giữa bọn họ.Trong lòng Lý Ngọc tự giễu, xem ra, mọi người đều là động vật phức tạp, lòng tham không đáy, không biết thỏa mãn (tác giả nói hộ lòng ta.)“ Cho nên, Liễu Nhi, nàng chờ ta, chờ ta có năng lực làm cho nàng hạnh phúc, được không ? ”“Từ từ đã, Lý Ngọc…”Nếu lời này hắn nói ngày hôm trước, nàng sẽ vui vẻ muốn chết.Nhưng giờ phút này, những lời này lọt vào lỗ tai nàng lại như thanh đao cùn cắt sâu trái tim nàng, tuy không đủ sắc nhưng từ từ nơi sâu nhất trong lòng, mở ra sự đau đớn, ảm đạm.Lý Ngọc, chung quy giữa chúng ta là hữu duyên vô phân, tình thâm duyên cạn. Nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta sẽ lại có duyên nhiều hơn, nhiều hơn một chút.Nhiều đến mức ta có thể cùng chàng một đời một kiếp…“Hiện tại nói những lời này đã muộn rồi!”“Liễu Nhi, có phải nàng vì chuyện của Diệp lão gia và Diệp phu nhân? Nếu như vậy, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác…”Ánh mắt Lý Ngọc không hề chớp chớp nhìn Diệp Mộ Liễu giống như muốn từ biểu hiện của nàng, nhìn ra chút gì đó.Diệp Mộ Liễu biết, giờ phút này nhất định không thể biểu hiện điều gì khác thường, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, nói không chừng còn có thể liên lụy tới hắn.Cho nên, kín đáo hít một hơi thật sâu, áp chế sự bi thương trong lòng..Nàng ngẩng đầu cười, nụ cười nhạt như khói, mềm như trăng, đẹp đến kinh người, nhưng lại che giấu mấy phần thống khổ.“Chàng có biết không Lý Ngọc, không sai, cha mẹ ta bị nhốt vào đại lao nha huyện, mà ta hôm nay đi gặp bọn họ, thấy hai người đều khỏe mạnh. Hơn nữa cha mẹ ta bị bắt giam, đối với chuyện này không có quan hệ.”Ép chính mình phải ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lý Ngọc, nụ cười của Diệp Mộ Liễu không có một tỳ vết nào. Nhưng mà Lý Ngọc lại phát hiện, tiêu cự trong ánh mắt của nàng không dừng ở người hắn.Liễu Nhi, thật sự nàng không thích hợp nói dối..Thậm chí nàng còn không dám nhìn ra một chút nào.